Tiệc mừng thọ của bà nội Hạ Hành Kiêu.
Tạ Nam Huân là thiên kim tiểu thư nhà họ Tạ, cũng nhận được thiệp mời.
Đến phần tặng quà mừng thọ.
Quà tôi tặng, là một bộ trang sức ngọc trai có giá 1000 vạn.
Bà nội Hạ thậm chí không buồn ngẩng đầu, lạnh nhạt nói: “Tiền cô tiêu cũng là của Hành Kiêu, chẳng có chút thành ý nào.”
Tạ Nam Huân thì tặng một chiếc gối thuốc thủ công giúp an thần ngủ ngon.
Bà nội cầm lấy gối, yêu thích không rời tay, hài lòng nói: “Vẫn là cô có lòng hiếu thảo, dạo gần đây ta ngủ không ngon, vừa ngửi thấy mùi gối thuốc đã thấy tinh thần sảng khoái rồi.”
Mọi người xung quanh trầm trồ, nhìn Tạ Nam Huân với ánh mắt tán thưởng.
Đồng thời, dùng ánh mắt khinh thường nhìn tôi.
Tạ Nam Huân đắc ý liếc tôi một cái.
Tôi mở hộp trang sức, đặt trước mặt bà nội, mỉm cười: “Bà nội, con nghe Hành Kiêu nói, năm đó khi ông nội làm ăn thất bại, chính bà đã bán hết của hồi môn để giúp ông vực dậy. Con tìm rất lâu, mới tìm lại được món trang sức này.”
Bà nội chăm chú nhìn món trang sức, xúc động đến rơi nước mắt.
"Ta đã tìm kiếm bao nhiêu năm mà không thấy... Đứa nhỏ này, con có lòng quá.”
Khách khứa nhao nhao khen ngợi bà nội là người vợ hiền, có bà mới có nhà họ Hạ ngày hôm nay, khiến bà rất vui vẻ.
Tôi nhấc chiếc gối thuốc của Tạ Nam Huân lên, đưa lên mũi ngửi thử.
"Long cốt và nam châm quả thực giúp an thần, nhưng đều có chút ít độc tính, tác dụng phụ là ảnh hưởng đến chức năng tiêu hóa.”
“Dạ dày bà nội vốn không tốt, dùng những dược liệu này cần có sự hướng dẫn nghiêm ngặt của thầy thuốc Đông y, không thể tùy tiện sử dụng."
Sắc mặt bà nội lập tức thay đổi, nghiêm khắc trách mắng Tạ Nam Huân: “Cô Tạ, cô không hiểu Đông y thì đừng tùy tiện dùng thuốc hại người!"
Tạ Nam Huân vội vàng giải thích: “Chỉ là độc nhẹ thôi, phải dùng với liều lượng lớn mới có tác dụng phụ, chiếc gối này rất an toàn."
Khách khứa xì xào: “Dù độc nhẹ cũng vẫn là độc, bà Hạ tuyệt đối không được dùng.”
“May mà cô Khương hiểu Đông y, nếu không bà cụ bị ảnh hưởng đến sức khỏe thì nguy to.”
Tôi không biết gì về Đông y.
Nhưng vì biết Tạ Nam Huân làm gối thuốc, nên đã âm thầm tra cứu dược lý rồi học thuộc.
Lần này tôi diễn quá đạt, sướng thật!
Tôi ném chiếc gối sang một bên, nở nụ cười tà mị với Tạ Nam Huân.
Cô ta tức giận đến mức tay cũng run lên.
Tôi ngẩng đầu, vừa vặn bắt gặp Hạ Hành Kiêu đang đứng trên tầng hai quan sát chúng tôi.