Tôi khoác tay Hạ Hành Kiêu, bước vào sảnh tiệc mừng công.
Chợt nhìn thấy một bóng dáng yêu kiều lướt qua.
Mọi ánh mắt trong sảnh đều đổ dồn về phía cô ta.
“Trông Khương Tinh Ninh đã rất xinh đẹp rồi.”
“Nhưng so với Tạ Nam Huân, cô ta vẫn kém một bậc.”
“Từ trước đến nay, tôi chưa từng thấy ai mặc sườn xám đẹp nghiêng nước nghiêng thành đến vậy.”
Mọi người đều tán dương cô ta.
Còn tôi trở thành cái nền để tôn lên vẻ đẹp của nữ chính.
Tôi hừ lạnh một tiếng, không vui ra mặt.
Người phụ nữ đó xoay người lại, nhìn thấy mặt cô ta, trước mắt tôi lại hiện lên bình luận:
[Nam chính và nữ chính sắp uống phải ly rượu vang bỏ thuốc, rồi cùng nhau trải qua một đêm hoang đường.]
[Từ đó, nam chính mê đắm nữ chính, không bao giờ chạm vào nữ phụ ác độc nữa.]
Hóa ra, Tạ Nam Huân chính là nữ chính, là định mệnh của Hạ Hành Kiêu.
Nhưng tôi không thể mất công việc 30 vạn/tháng, thỉnh thoảng kim chủ còn có thưởng thêm hậu hĩnh này được.
Tôi phải thay đổi cốt truyện.
Tạ Nam Huân bước đến trước mặt Hạ Hành Kiêu, nhã nhặn cầm ly rượu trên khay phục vụ.
“Xin chào anh Hạ.”
“Tôi là đạo diễn của bộ phim 'Hoa Hồng Sa Ngã, Tạ Nam Huân.”
“Rất cảm ơn anh đã đầu tư cho phim của tôi, tôi kính anh một ly.”
Chính hai ly rượu này có vấn đề.
Nhất định không thể để họ uống.
“Tôi uống thay anh ấy.”
Tôi cầm ly rượu còn lại.
Giả vờ giẫm phải tà váy, lao về phía Tạ Nam Huân, hất đổ ly rượu trên tay cô ta.
Hai ly rượu cùng rơi xuống đất.
Xong, nhiệm vụ hoàn thành.
Nhưng không biết làm sao mà Tạ Nam Huân lại đứng không vững.
Cô ta nhìn có vẻ mong manh, nhưng lại rất khỏe.
Túm tôi cùng ngã nhào xuống, nhìn thấy tay cô ta sắp chạm vào đống thủy tinh vỡ.
Ngay khoảnh khắc cuối cùng, tôi đẩy cô ta ra.
Bàn tay trái của tôi đập mạnh xuống đống thủy tinh, cứa một vết rất sâu, chảy rất nhiều m-áu.
Mọi biểu cảm và hành động của tôi đều đã được tính toán kỹ lưỡng, vừa khóc đẹp, vừa yếu đuối đáng thương.
“Tạ Nam Huân... Tôi và cô không thù không oán, sao cô lại đẩy tôi vào đống thủy tinh này?”
Tạ Nam Huân bị oan nhưng không thể giải thích, ánh mắt hoảng loạn như một chú thỏ bị dọa sợ: “Không phải tôi... là cô cố tình nhào tới!”
Tôi lựa góc mặt đẹp nhất, ngước lên nhìn Hạ Hành Kiêu.
Hạ Hành Kiêu dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn tôi.
Anh giận rồi, trước nay chưa từng giận thế này bao giờ.
Tôi bắt đầu bất an.
Lẽ nào, mới gặp cô ta một lần mà anh đã động lòng sao?
Tôi giơ bàn tay đầy máu của mình lên trước mặt anh.
“Anh Hành Kiêu... đau quá.”
Hạ Hành Kiêu cúi xuống, bế bổng tôi lên.
Tạ Nam Huân vội túm lấy tay áo anh.
Nhưng Hạ Hành Kiêu không hề dừng lại.
Cô ta túm vào khoảng không.
“Anh Hạ, anh nhìn ra cô ta cố tình rồi chứ?”
Hạ Hành Kiêu chẳng thèm đoái hoài đến cô ta, sải bước vào phòng nghỉ.
Tôi quay đầu, nở một nụ cười đắc ý với cô ta.
Tạ Nam Huân ngơ ngẩn như mất phương hướng đứng im tại chỗ.
Bác sĩ mang theo hộp cứu thương bước vào, băng bó vết thương cho tôi.
Hạ Hành Kiêu vốn rất ít khi tức giận.
Một khi tức giận thì vô cùng tàn nhẫn, tất sẽ khiến kẻ khác phải lột mất một lớp da.
“Tháng sau cắt hết tiền tiêu vặt.”
Trời đất thiên địa ơi... ba mươi vạn tệ đó.
“Tại sao chứ?!”
“Cho em nhớ lâu hơn.”
“Nếu em không muốn tôi uống rượu với cô ta, em có thể nói thẳng, không cần làm mình bị thương làm gì.”
Đúng là người đã bước ra khỏi tranh đấu dòng họ, tiểu xảo của tôi quả nhiên không thể qua mắt được anh.
Nhưng nếu để Hạ Hành Kiêu uống ly rượu đó, bị cuốn vào nội dung cốt truyện, sớm muộn gì hai người họ cũng sẽ qua đêm với nhau.
Bị thương một tay, đổi lại cơ hội phá hủy đêm đầu tiên của hai người họ.
Quá xứng đáng.
Cổ họng tôi bỏng rát, liền làm nũng: “Anh Hành Kiêu ~ ~ vậy thì cho em 20 vạn thôi được không ~ ”
Hạ Hành Kiêu chẳng buồn đáp lại, xoay người bước ra ngoài.
Tôi vội vã chạy theo anh.
Tuyệt đối không thể để anh và nữ chính có thêm cơ hội tiếp xúc.
Nhưng tôi đã đánh giá thấp sức mạnh của cốt truyện.
Hóa ra, người bỏ thuốc vào rượu là thái tử hắc đạo Thiệu Đông Thần.
Hắn là nam phụ bệnh kiều trong truyện này, yêu nữ chính đến điên dại.
Trong tiệc mừng công Thiệu Đông Thần ép buộc Tạ Nam Huân đi theo hắn.
Tạ Nam Huân tính tình cứng cỏi, cầm chai rượu vang đập vỡ đầu hắn.
Sau đó, cô ta chạy đến trước mặt Hạ Hành Kiêu, lấy ra một chiếc đồng hồ bỏ túi cổ: "Anh Hạ, anh còn nhớ không, bảy năm trước, khi anh bị thương nặng, chính tôi đã cứu anh.
"Anh từng đưa tôi chiếc đồng hồ này, nói rằng sau này tôi có thể dùng nó để đưa ra một yêu cầu.
“Anh Hạ, tôi muốn ở lại biệt thự Chiêm Hoài của anh!”
Tôi vừa định ngăn cản.
Nhưng Hạ Hành Kiêu lại nói: “Được.”
Anh nói như vậy, là công khai tỏ thái độ, muốn che chở cô ta.
Thiệu Đông Thần ôm đầu đuổi đến nơi, ánh mắt đầy căm hận, nhưng cũng chẳng thể động vào người mà Hạ Hành Kiêu muốn che chở.
Một dòng bình luận mới lại hiện ra trước mắt tôi:
[Nữ chính dọn vào biệt thự Chiêm Hoài, nữ phụ ác độc tìm đủ mọi cách hãm hại cô ấy, nhưng lần nào cũng bị cô ấy nhanh trí hóa giải]
[Hạ Hành Kiêu và Tạ Nam Huân sống chung, dần dần rung động trước cô ấy.]
Tôi vô thức siết chặt nắm tay, máu thấm ướt băng gạc.
Vậy thì... chúng ta cứ từ từ đấu thôi.