Mấy ngày kế tiếp, Kính Trường Sinh không hề nhắc đến chuyện đó, Lý Tư Niệm vốn cho rằng có lẽ hắn thật sự không nghe thấy nhưng từ dấu vết để lại, nàng hiểu rằng Kính Trường Sinh thật ra đã nghe thấy, chỉ là âm thầm ghi tạc trong lòng mà không nói ra.
Bệnh thương hàn không dễ khỏi, Lý Tư Niệm choáng váng đầu óc mấy ngày liền, ho khan liên tục, chảy nước mắt không ngừng. Cơn sốt khiến đầu óc quay cuồng cộng thêm tác dụng của thuốc, nàng gần như mê man mơ hồ, ngoài việc ăn cơm ra thì chỉ biết ngủ, mà càng ngủ lại càng thấy mệt mỏi rã rời.
Kính Trường Sinh nói, chắc chắn là do gió bên ngoài quá lớn nên hắn dán giấy niêm phong lên cửa sổ, chỉ chừa lại một khe hở nhỏ, hơn nữa còn không cho nàng ra ngoài.
Gió lớn rõ ràng chỉ là viện cớ, giữa mùa hè chói chang, bên ngoài nắng gắt rực rỡ, hắn viện lý do như vậy chẳng qua là muốn tìm một cái cớ hợp lý để hạn chế hành động của nàng mà thôi.
Cửa phòng khách điếm cũng bị đóng kín, như thể có thêm một tầng phong ấn bên trên, căn bản không thể nào đẩy ra được.
Kính Trường Sinh mỗi ngày đều đúng giờ mang thức ăn đến cho nàng. Hắn rất hiểu rõ khẩu vị của nàng, mỗi lần mang đến đều là những món nàng thích ăn. Trong khách điếm có nhà bếp, ngày nào Kính Trường Sinh cũng đến đó sắc thuốc ba lần, sắc xong liền bưng lên, sau đó từng thìa từng thìa đút cho nàng uống.
Thuốc vẫn rất đắng, nhưng mỗi khi đút cho nàng một thìa thuốc, Kính Trường Sinh liền cho nàng một viên mứt táo, vị ngọt xen lẫn vị đắng, cũng đỡ buồn nôn, không đến mức phải nhổ ra.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT