“Thuốc đã sắc xong.” Kính Trường Sinh bưng chén thuốc đi tới.
Vân Nương từ trên xuống dưới đánh giá hắn một lượt.
Thiếu niên tinh xảo, chiếc mũi cao thanh tú vương chút bụi bẩn, trên mặt lấm lem, trông như vừa đi nhặt rác về. Nhưng chén thuốc trên tay hắn lại trong veo, không hề dính chút bẩn, quả thật là kỳ tích.
Ánh mắt nàng ta dừng lại trên đôi tay tái nhợt mà thon dài ấy, lòng bàn tay nâng chén thuốc đã đỏ lên vì bị phỏng. Vậy mà vẻ mặt hắn lại chỉ toát lên chút lo lắng xen lẫn bình tĩnh, hoàn toàn không có biểu hiện đau đớn hay dữ tợn nào.
Thật sự quá kinh ngạc. Nàng ta bảo hắn sắc thuốc rồi mang tới đây, ý của nàng ta là đặt chén thuốc lên khay rồi bưng khay tới, chứ không phải trực tiếp dùng tay không mà bê chén thuốc như vậy.
Thuốc vừa sắc xong còn sôi sùng sục, đựng trong chén chẳng khác gì bàn ủi nóng rực, vậy mà hắn lại dùng tay không để bưng. Đầu óc hắn bị làm sao rồi ư?
Liên hệ với những hành động kỳ lạ trước đó của hắn, Vân Nương không khỏi nghi ngờ liệu người này có vấn đề về tinh thần hay không. Cuối cùng nàng cũng thu lại thái độ khó chịu của mình lại, dùng giọng điệu vừa kỳ quái vừa thương hại, thậm chí còn pha chút chế giễu mà hỏi: “Ngươi không thấy đau sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT