“Ngủ đến chết luôn rồi à?”

Mơ mơ màng màng, Lý Tư Niệm nghe thấy giọng nói âm trầm của một người phụ nữ trung niên.

Bộp ——

Đầu nghiêng sang một bên, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của Lý Tư Niệm ăn một cái tát mạnh, để lại năm vết ngón tay thật sâu.

Đau. Nhưng nàng không thể nói, cũng không còn sức để chống cự. Toàn thân mềm nhũn như cọng bún luộc.

“Không có phản ứng.” Là giọng nói của một người đàn ông trung niên: “Xem ra là ngủ đến chết luôn rồi.”

“Được rồi, đỡ nàng ta lên đi, để nàng ta ngồi trên tấm nệm này.”

Dưới thân hoàn toàn trống rỗng, Lý Tư Niệm bị hai người nhấc lên. Nàng bây giờ chỉ là một con búp bê vải, mặc cho hai người này đùa giỡn thế nào cũng được.

“Không biết cô nương này từ đâu đến, quần áo thật kỳ lạ.” Người phụ nữ trung niên vén một lọn tóc của Lý Tư Niệm lên, giọng đầy vẻ chán ghét nói: “Chưa bao giờ thấy mái tóc của cô nương nào chỉ dài đến ngang vai, màu tóc cũng hiếm thấy.”

“Đến từ đâu không quan trọng, lớn lên xinh đẹp là được rồi còn gì?”

“Cũng đúng, cô nương này đẹp hơn Linh Nữ đời trước rất nhiều.” Người phụ nữ trung niên hiền từ nói thêm: “Nếu để nàng ta trở thành Linh Nữ, nhất định có thể phù hộ cho thôn của chúng ta mưa thuận gió hoà.”

Bốn chữ “Mưa thuận gió hoà” giống như bốn cục đờm mắc kẹt trong cổ họng bà ta, ho khụ một phát liền khiến nó văng ra ngoài.

Nghe được hai chữ “Linh Nữ”, Lý Tư Niệm bị thuốc làm cho choáng váng cuối cùng cũng thanh tỉnh một chút, nàng bắt đầu cố gắng nhớ lại hàng loạt chuyện kỳ lạ đã xảy ra trước đây.

Nàng xuyên sách rồi, không phải hồn xuyên, mà là thân xuyên.

Một giây trước khi xuyên sách, nàng vẫn đang gõ bàn phím trong thư viện trường để complain về cốt truyện loạn xì ngầu của quyển tiểu thuyết《Chiêu Hồn》này. Quyển tiểu thuyết hơn ba trăm chương, có bảy trăm nhân vật nữ phụ, được ngần ấy bóng hồng theo đuổi mà nam chính vẫn một mình như cũ.

Vậy tại sao lại không có bạn gái? Bởi vì nam chính quá thẳng.

Lý Tư Niệm rất để ý đến tuyến tình cảm khi đọc truyện, nàng thực sự hối hận khi theo dõi quyển truyện nam tần này, ngay lập tức liền mở khu bình luận ra nhiệt tình comment. Xong giây tiếp theo, khung cảnh xung quanh tự nhiên đảo lộn.

Giá sách không còn, điều hòa đang thổi khí lạnh cũng biến mất, nàng đã dịch chuyển đến một nghĩa địa, rất nhiều nấm mộ lớn nhỏ đập thẳng vào mắt nàng như những viên đạn.

Lúc này đã là giữa trưa, mặt trời lên cao. Dân gian thường nói, cực thịnh tất suy, lúc dương khí nặng nhất thì cũng là lúc âm khí nặng nhất.

Lý Tư Niệm chưa bao giờ bị dịch chuyển tức thời như vậy, sợ hãi đến mức choáng váng, chỉ cần một lá cờ trắng trên nấm mộ bị gió thổi bay thôi, nàng cũng sẽ cho rằng có linh hồn nào đang sống dậy tìm nàng đòi mạng.

May mắn thay, hệ thống xuất hiện kịp thời giải thích tình huống. Hóa ra những bình luận mà nàng để lại đã kích hoạt hệ thống “Bạn làm được thì bạn làm đi”. Nói cách khác, nhiệm vụ hiện tại của nàng là chinh phục nhân vật nam chính quá mức thẳng nam Lý Định Khôn, viết nên một tình yêu ngọt ngào cho cuốn tiểu thuyết nhàm chán này.

Hệ thống không cho nàng cơ hội từ chối: “Công lược thành công mới có thể trở về, từ chối đàm phán.”

Lý Tư Niệm giữ vững tinh thần chủ động phản kháng: “……”

Hệ thống tiếp tục khuyên nhủ: “Không bắt cô công lược Kính Trường Sinh đã là đại phát từ bi lắm rồi, cô đừng có không biết tốt xấu như vậy nữa.”

Nghe được danh tiếng lừng lẫy của Kính Trường Sinh, Lý Tư Niệm quyết định thỏa hiệp, bỗng nhiên trở thành một con chim cút nhỏ im lặng không một tiếng phản kháng.

Kính Trường Sinh là nhân vật phản diện lớn nhất của cuốn sách này, trong sách viết hắn không phải người, không phải ma, cũng không phải quỷ, có tâm lý vặn vẹo, không chuyện ác nào là không làm, hơn nữa thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, đúng chuẩn hình mẫu của một tên bệnh kiều.

Mỗi khi đọc đến bất kỳ đoạn mô tả nào về hắn, Lý Tư Niệm đều toát mồ hôi lạnh, chứ đừng nói đến việc công lược. So với công lược Kính Trường Sinh, công lược nam chính Lý Định Khôn “đơn giản” hơn nhiều.

Suy cho cùng, ngoại trừ việc nam chính quá mức thẳng nam thì cũng là một người phát ngôn giàu có dân chủ văn minh hài hòa.

Đương nhiên, hệ thống khá bá đạo, không chờ Lý Tư Niệm gật đầu đồng ý đã biến mất tăm.

Lý Tư Niệm: “……” Ặc!

Vậy nên bắt đầu từ đâu đây? Lý Tư Niệm không có đầu mối, nàng vừa kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học, hào hứng nhuộm mái tóc ngắn ngang vai thành màu nâu lạnh, màu tóc thời trang có thể tỏa sáng dưới ánh nắng. Không ngờ hôm quay lại trường chụp ảnh tốt nghiệp bỗng nhiên…… Xuyên sách!

Làm ơn đi, nàng rất muốn quay lại chụp ảnh tốt nghiệp rồi đi chơi cho sảng khoái. Kết quả kỳ thi tuyển sinh đại học vẫn chưa có đâu, nàng rất muốn nhìn thấy con số 150 viết dưới cột điểm toán trên màn hình máy tính đó.

Nàng thậm chí còn quyết định xong nên học trường đại học nào, chuyên ngành nào để đăng ký rồi.

Bây giờ lại nói với nàng là nàng đã xuyên sách, lại còn đang mặc đồng phục học sinh đứng giữa mấy nấm mồ trên đồi núi hoang vu nữa chứ! Chuyện gì đang xảy ra vậy?

12 năm đèn sách gian khổ, vậy mà bị hai chữ xuyên sách đánh tan thành mây khói!

Nói không sợ là giả, rốt cuộc thì nghe thấy cái tên《Chiêu Hồn》của quyển sách thôi cũng cảm thấy ma quái rồi, có nghĩa là trong nghĩa địa này thực sự có ma. Không còn thời gian để suy nghĩ nhiều nữa, Lý Tư Niệm chỉ khẩn cầu bộ quần áo đến từ xã hội chủ nghĩa này sẽ giúp nàng xua đuổi tà ma.

Chạy xuống dọc theo con đường núi, Lý Tư Niệm cảm thấy như mình đã chạy được tám trăm mét, bắp chân sưng tấy tê dại, miệng khô khốc. Nàng cảm thấy mình giống như đám ruồi nhặng không đầu, chạy lang thang khắp nơi, thậm chí còn không nhìn thấy nam chính.

May mắn thay, dưới chân ngọn núi cằn cỗi có một sơn thôn nhỏ, người dân trong thôn có vẻ ấm áp, giản dị, thấy nàng chỉ có một mình nên phu thê trưởng thôn đã mời nàng về nhà làm khách.

Thịt cá, ngũ cốc, rau dưa trái cây, trong giây lát Lý Tư Niệm cảm thấy mình giống như người đánh cá lạc vào chốn đào nguyên.

Nhưng sau đó, ý thức của nàng bắt đầu mờ dần. Những con giòi trắng xuất hiện từ khuỷu tay nàng, bò lên cánh tay và chui vào da thịt của nàng.

Nàng bị doạ đến mức sợ hãi vô cùng, nàng sẽ không biến thành heo chứ……

Không sao hết, nàng chỉ bị bất tỉnh, biến thành một khối thịt đàn hồi giống như Slime mà thôi.

Không biết hôn mê bao lâu, chờ Lý Tư Niệm khôi phục một ít ý thức, thì lại trở về cảnh tượng ban đầu.

Có lẽ vì có hệ thống nên tác dụng của thuốc đã giảm đi không ít, bây giờ tuy rằng thân thể của nàng vẫn đang hôn mê nhưng linh hồn lại tỉnh táo. Nàng nhìn thấy phu thê thôn trưởng đang nối tóc cho nàng.

Nắm tóc trong tay của hai người bọn họ rất đen, còn đen hơn cả mực, đen đến mức không giống tóc của người sống.

Tóc của hầu hết mọi người đều đen nhưng nó có một độ bóng nhất định, không đen đến mức như vậy, nhưng nắm tóc họ cầm trên tay không chỉ đen, mà còn không bóng, giống như một cái hắc động không có ánh sáng.

Tại sao lại nối tóc cho nàng?

Một câu hỏi hiện lên trong đầu Lý Tư Niệm.

Nàng chỉ có mái tóc ngắn ngang vai, đối với người cổ đại mà nói thì thực sự quá ngắn.

Hay nói chính xác hơn, mái tóc như vậy thực sự quá ngắn đối với một Linh Nữ.

Linh Nữ……

Nhanh chóng điều động ký ức trong đầu, đúng rồi, Linh Nữ sơn thôn, đây là vị diện đầu tiên của quyển sách 《Chiêu Hồn》này. Nhân vật nam chính Lý Định Khôn phụng mệnh Thục Sơn trưởng lão, xuống núi tróc nã phản tặc Kính Trường Sinh. Hắn ta sẽ đến sơn thôn này, hóa giải oán khí của Linh Nữ sơn thôn.

Bởi vì sự xuất hiện của nàng nên khiến cho cốt truyện có chút gián đoạn, bây giờ nàng đã trở thành ứng cử viên cho vị trí Linh Nữ.

Vậy nàng phải làm gì bây giờ? Thân thể không thể động đậy, cũng không thể nói chuyện. Có lẽ chỉ có thể chờ đến lúc nam chính xuất hiện.

Da đầu nàng càng ngày càng nặng, cặp vợ chồng kia nối một bộ tóc thật dài cho nàng. Trong lúc nàng đang suy nghĩ lung tung thì tóc đã được nối xong.

Sau khi nối tóc xong, cặp vợ chồng kia lại lấy ra một mảnh vải đỏ từ đáy hộp gỗ hình hoa sen cũ, tấm vải đỏ cũng đã rất cũ, không biết đã được bao nhiêu thế hệ Linh Nữ khoác lên mình, dính bao nhiêu hơi thở của bọn họ.

Tấm vải đỏ được khoác lên người Lý Tư Niệm. Trước cửa xuất hiện một đám người, bọn họ nhấc Lý Tư Niệm lên như nhấc một pho tượng Phật, sau đó khiêng nàng đến một từ đường lượn lờ đầy sương khói.

Lý Tư Niệm được sắp xếp ngôi trên một bàn thờ Phật ở giữa từ đường, nơi mà mỗi một đời Linh Nữ đều sẽ ngồi.

Bàn thờ Phật không lớn cũng không nhỏ, vừa đủ chỗ nhét một cái quan tài.

Nàng xuyên tới đây lúc giữa trưa, nhưng bây giờ mặt trời đã lặn.

Những cống phẩm được dâng lên, đôi mắt Lý Tư Niệm rất nhạy, nàng nhận ra những cống phẩm này chính là đồ nàng đã ăn vào giữa trưa.

Các thôn dân quỳ xuống trước mặt nàng, chắp tay trước ngực, ánh mắt thành kính.

“Cầu mong Linh Nữ phù hộ cho thôn của chúng ta mưa thuận gió hoà, chớ dính tà ám. Phù hộ cho mọi người trong thôn không bệnh không tật, sống lâu trăm tuổi.”

Bọn họ lẩm bẩm trong miệng, rồi thành kính quỳ lạy Lý Tư Niệm.

Chuyện này quá kỳ lạ, Lý Tư Niệm chưa từng gặp phải cảnh tượng như vậy. Hơn nữa những tình tiết trong các vị diện diễn ra rất nhanh, căn bản không có nhiều chi tiết như vậy. Lý Tư Niệm cảm thấy có chút khó thở.

Hiến tế rất nhanh đã kết thúc, các thôn dân lần lượt ra về. Cửa từ đường bị trưởng thôn đóng lại.

Rắc ——

Ngoài cửa vang lên tiếng chìa khóa chạm nhau vào ổ khóa. Từ đường đã bị khoá lại.

Bây giờ Lý Tư Niệm là người duy nhất còn lại trong căn phòng đóng kín này. Hay nói chính xác hơn, chỉ còn lại Lý Tư Niệm còn sống. Trực giác mách bảo nàng rằng trong đền thờ này còn có thứ khác.

Bốn phía của từ đường này được xây kín, không có cửa sổ, chỉ có một cánh cửa chính đã đóng kín. Lửa trên những ngọn nến đỏ đang đung đưa dữ dội, phản chiếu khuôn mặt điềm tĩnh của Đức Phật.

Những ngọn nến đỏ chẳng mấy chốc đã bắt đầu tắt, từng cây từng cây một dọc theo hướng ra cửa chính dần dần tắt hết.

Bên tai nàng dường như có một đợt gió lạnh thổi qua, nàng đột nhiên nổi da gà. Lý Tư Niệm muốn đứng dậy, nhưng lúc này nàng dường như bị một vật thể lạ nào đó đè lên, chỉ có thể ngồi thẳng trên bàn thờ.

“Hệ thống? Tính mạng của tôi có an toàn không?” Lý Tư Niệm ở trong lòng thầm hỏi.

Không lời hồi đáp.

Cảm thấy có chút nhụt chí, Lý Tư Niệm quyết định đi ngủ. Cái gì mà thần thần quỷ quỷ, ngủ rồi thì sẽ không thấy nữa!

Có gan thì đám quỷ cứ xuất hiện mặt đối mặt nói chuyện với nàng, ở sau lưng hù doạ người khác thì có gì hay!

Tuy nhiên, Lý Tư Niệm không có cơ hội đi ngủ, bởi vì vào lúc nàng quyết định ngủ, cánh cửa từ đường bị một cơn gió mạnh thổi tung, thậm chí còn không nghe thấy tiếng mở khóa.

Một thiếu niên tiến vào, mặc y phục màu đen, cột tóc đuôi ngựa, vóc dáng rất cao. Trên mặt thiếu niên không có biểu tình gì, gần như là thờ ơ lạnh nhạt.

Hai đôi mắt đẹp liếc nhìn xung quanh, khi hắn bước đi, mái tóc đuôi ngựa sau đầu lắc lư trái phải. Cuối cùng, đôi mắt giống như chim ưng của hắn dán chặt vào một chỗ, dừng ngay chỗ chính giữa bàn thờ Phật.

“Tìm thấy rồi.”

Tìm ai? Tìm nàng sao? Soái ca, ngươi là ai vậy? Bình tĩnh.

Theo cốt truyện trong nguyên tác, nam chính Lý Định Khôn sẽ tới sơn thôn này để hóa giải oán khí của Linh Nữ, vậy nên rất có thể thiếu niên này là Lý Định Khôn.

Nam chính được 700 nữ phụ yêu thích sao có thể không đẹp trai được? Trong sách miêu tả, tuổi của Lý Định Khôn cũng không lớn lắm, cho nên người trước mặt nhất định là hắn!

Nghĩ như vậy, Lý Tư Niệm liền thở phào nhẹ nhõm. Thật tốt quá, chuyện này còn vui hơn việc làm được hết tất cả các câu hỏi trong đề thi đại học!

Thiếu niên chậm rãi đi tới, ngón tay thon dài kẹp một lá hoàng phù.

Hoàng phù? Làm gì vậy?

Còn chưa nghĩ ra, lá hoàng phù kia không một chút sai lệch bay tới dán lên trán của Lý Tư Niệm.

Đau đớn, thân thể đột nhiên bắt đầu cảm thấy đau đớn kịch liệt, giống như hồn phách bị chia năm sẻ bảy chui ra khỏi tứ chi, từ đôi mắt, lỗ tai, lỗ mũi, trong miệng, chỗ nào cũng đau.

Cảm giác thất khiếu chảy máu là như này sao? Lý Tư Niệm cảm thấy chắc chắn không đau đớn đến thế.

Lý Tư Niệm bị một cỗ khí lực tác động lên, khiến nàng bay ra khỏi bàn thờ, ngã thật mạnh trên mặt đất. Mắt trợn trắng, thực sự không nói nên lời, nàng cảm thấy chính mình như đang chịu tội.

Khi có thể cử động, nàng xé bỏ lá hoàng phù che khuất tầm nhìn của mình, vò nát thành một cục rồi ném xuống đất, hét vào mặt thiếu niên: "Ngươi vừa làm gì ta?"

Chỉ là thân thể của nàng bây giờ quá yếu, cho dù có gầm lên giận dữ cũng giống như mèo con kêu meo meo, không có chút lực sát thương nào.

Mệt đến mức nói chuyện không thở ra hơi. Trong sách viết rằng sau khi một người bị oán quỷ ám, người đó sẽ cảm thấy cơ thể kiệt sức, làm gì cũng thấy nặng nhọc.

Oán quỷ? Tim của Lý Tư Niệm đập thình thịch.

Thiếu niên kia không trả lời hay nhìn nàng, thay vào đó, hắn nhìn chằm chằm vào vật thể lạ đang bay trên đầu nàng.

Lý Tư Niệm nhìn theo ánh mắt của thiếu niên, thấy một làn sương trắng hình người. Làn sương trắng dần dần biến thành người thật, nhưng không có bóng, chỉ thấy được mái tóc rất dài.

Oán quỷ. Linh Nữ đời trước chết đi đã biến thành oán quỷ.

“Oán khí thật lớn.” Thiếu niên chậm rãi mở miệng: “Cho ta xem thực lực của ngươi đi.”

Theo tiếng gió gào thét, oán quỷ lao ra khỏi từ đường.

Tiếng la hét, tiếng trẻ con khóc, tiếng sấm, tiếng gió hú, tiếng lửa cháy cỏ khô lách tách.

Oán Quỷ tàn sát thôn làng.

Trong lúc nhất thời chỉ có tiếng lá rơi xào xạc trong gió, thậm chí ngay cả tiếng thở của con người cũng không còn.

Mồ hôi lạnh chảy xuống khắp người, Lý Tư Niệm phảng phất nhìn thấy những lá cờ trắng tung bay trên những ngôi mộ trên ngọn đồi cằn cỗi lúc trưa.

Cánh cửa từ đường rung chuyển, oán quỷ kia đã quay lại.

“Không tồi.” Thiếu niên mở miệng khen ngợi.

Hắn tháo ngọc bội trên thắt lưng xuống, nói với con oán quỷ nói: “Vào đi.”

Chỉ trong chốt lát, con oán quỷ đã bị hắn thu vào trong ngọc bội.

Miếng ngọc bội trong suốt bóng loáng, nhưng thân ngọc lại đầy những vết nứt. Nếu là người biết nhìn hàng thì sẽ nhận ra đây là một khối ngọc chết chiêu quỷ.

Lý Tư Niệm sửng sốt một chút, nhìn thấy thiếu niên chuẩn bị rời đi, nàng vội vàng tiến lên, túm lấy một góc y phục của thiếu niên.

“Không được đi.” Nàng nói.

Dù sao đi nữa, đừng để nàng một mình. Mọi người trong thôn đều đã chết, khắp nơi đều có quỷ hồn, nàng không muốn một mình ở lại nơi này. Hơn nữa, là một người công lược, nàng làm sao có thể trơ mắt nhìn mục tiêu công lược bỏ đi!

Thiếu niên dừng lại một chút rồi nói: “À, còn thiếu một cái nữa.”

Hắn ngồi xổm xuống, nhìn về phía Lý Tư Niệm, tự lẩm bẩm: “Nhưng xem ra không cần ta động thủ.”

Đôi mắt của thiếu niên rất sáng, màu hổ phách, trong suốt đến mức có thể nhìn thấu lớp cuối cùng của con ngươi. Nhưng lớp cuối cùng của con ngươi đó lại là một mảnh hư vô.

Giống như một đứa trẻ mới sinh ra, ngây thơ đến nỗi hoàn toàn không biết gì.

Tuy rằng không hiểu thiếu niên đang tự lẩm bẩm cái gì, nhưng Lý Tư Niệm càng nắm chặt y phục hắn trong tay, lấy hết can đảm nói: “Hãy đưa ta cùng đi, ta không muốn ở lại nơi này.”

“Vì sao?” Thiếu niên nghiêng đầu khó hiểu.

“Bởi vì…… Bởi vì ta thích ngươi.”

Câu trả lời này, nói như thế nào nhỉ, quá xấu hổ. Lý Tư Niệm đặt tên cho câu trả lời này là đáp án khuôn mẫu, nàng không biết trả lời như thế nào trong tình huống cấp thiết này nên đã lấy đại một lý do.

Không phải nói nam chính là thẳng nam à, vậy thì đánh bóng thẳng, ngươi thẳng thì ta càng thẳng.

Nhưng ngoài ý muốn là, thiếu niên im lặng một lúc lâu, sau đó chậm rãi hỏi, “Thích là gì?”

Lý Tư Niệm: “……?” Thẳng đến mức ngay cả thích là gì cũng không biết luôn sao?!

“Lần đầu tiên nghe thấy từ này.” Sắc mặt của thiếu niên bỗng nhiên trở nên âm trầm: “Thế nào là thích?”

Này không phải là dò hỏi, mà đây là đang ép hỏi. Không chiếm được đáp án liền ép hỏi đến chết mới thôi.

Có một cục nghẹn trong cổ họng, Lý Tư Niệm vội vàng giải thích, “Thích…… Thích chính là, chính là, chính là một loại cảm giác sung sướng. Vừa rồi ngươi đã cứu ta, ta cảm thấy sung sướng, cho nên thích ngươi.”

Đối phương dừng lại một lúc lâu rồi chậm rãi hỏi: “Thế nào là sung sướng?”

“Sung sướng là một loại cảm xúc, chính là vui vẻ, vui sướng.”

“Thế nào là vui vẻ? Thế nào là vui sướng?”

Lý Tư Niệm: “……”

Ngươi là mười vạn câu hỏi vì sao hả? Hay là biết ngữ văn của nàng không tốt nên cứ bám riết không thôi?

“Ngươi chưa từng cảm thấy vui sướng sao?” Lý Tư Niệm nghi ngờ hỏi.

Có nhiều tiểu tỷ tỷ theo đuổi như vậy, không nên đâu nha.

“Cảm giác vui sướng là gì?”

“……” Lý Tư Niệm lựa chọn câm mồm.

Lúc này nàng cảm thấy người trước mặt có thể sắp nổ tung rồi, giống như một quả bom hẹn giờ phát nổ lúc nào cũng không thể giải thích được. Cảm giác nghi ngờ nảy lên một cách rất tự nhiên, chắc là nàng đã nhận nhầm người. Đây tuyệt đối không phải tác phong của Lý Định Khôn.

Ngược lại, giống với Kính Trường Sinh hơn.

Chính là tên vai ác bệnh kiều thô bạo y chang quả bom hẹn giờ, Kính Trường Sinh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play