“Nói chuyện.”
Hai chữ vô cùng đơn giản, nhưng lại có sức ép cực lớn.
Giọng nói âm trầm rõ ràng của thiếu niên giống như một con rắn độc lạnh lẽo trơn trượt quấn lên mắt cá chân của nàng, nhìn chằm chằm vào làn da mỏng manh của nàng nhưng lại chần chừ không cắn.
Bảo nàng nói cái gì? Nhất định phải có được đáp án sao?
Trong lòng có hơi bực bội, từng câu hỏi một, từ nông đến sâu, Lý Tư Niệm - từ trước đến nay điểm ngữ văn đều không tốt quả thực không biết nên giải thích như thế nào.
May mà hắn hỏi là những thứ trừu tượng, nó có rất nhiều định nghĩa. Nếu không tự mình trải nghiệm cảm giác vui sướng, chỉ dựa vào từ ngữ để miêu tả thì làm sao có thể hiểu rõ được?
Nàng dám cá, từ trước đến nay Kính Trường Sinh nhất định chưa từng trải qua cảm giác vui sướng. Theo miêu tả trong sách về hắn thì nàng có thể chắc rằng, người này này phi thực tế đến mức như một cỗ máy đổ xăng vào là hoạt động.
Bây giờ nói cũng không được mà không nói cũng không xong, tóm lại chỉ cần một chút gì đó không đúng là có thể khiến quả bom hẹn giờ này nổ mạnh. Cần phải cẩn thận một chút, nàng không muốn đi đời nhà ma đâu.
Cả từ đường lạnh căm căm, sau lưng Lý Tư Niệm bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Hít sâu một hơi, nàng làm mặt quỷ hướng về phía Kính Trường Sinh.
Đôi mắt màu hổ phách chớp chớp, trên mặt Kính Trường Sinh lại hiện ra biểu cảm khác lạ.
“Ngươi đang làm gì vậy?”
“Không buồn cười sao?” Thu hồi mặt quỷ, Lý Tư Niệm hơi nản chí.
Nàng vừa biến mặt mình thành một cái bánh quẩy. Gò má thiếu nữ đầy collagen, khi nhéo như thế này trông rất đáng yêu, bất kể người nào nhìn thấy cũng sẽ không tự giác mà bật cười. Hơn nữa chiêu này khi nàng còn nhỏ thường xuyên dùng để xin tiền tiêu vặt của mẹ, thử trăm lần linh nghiệm trăm lần.
Kết quả hiện tại lại không linh nghiệm.
Nói xong, chỉ thấy Kính Trường Sinh lắc đầu, ngay sau đó lại gật gật đầu.
“Rất buồn cười.” Hắn nói.
“Thế này không phải được rồi à? Buồn cười chính là muốn cười, mà cười tức là vui sướng. Vừa rồi chính là cảm giác vui sướng.”
“Ta thường xuyên nhìn thấy biểu cảm này ở trên mặt người chết.” Kính Trường Sinh tiếp tục nói.
Nuốt nuốt nước bọt, Lý Tư Niệm cảm thấy biểu cảm trên mặt mình lúc này chắc chắn còn khó coi hơn nuốt phải ruồi.
“Đưa ngón trỏ và ngón giữa của ngươi vào hốc mắt, sau đó dùng ngón cái và ngón áp út nhéo mũi, làm như vậy, ngũ quan sẽ nhăn lại, y như ngươi làm lúc nãy.” Kính Trường Sinh vừa giải thích vừa khoa tay múa chân, “Sau đó lại kéo nhẹ ra, da mặt sẽ bị kéo xuống.”
Giọng của hắn rất bình tĩnh, thậm chí có hơi ngây ngô. Lý Tư Niệm cảm giác giống như là đang nghe trẻ con lầm bầm, gì mà bầu trời màu xanh, đám mây màu trắng, con chim biết bay, con ngựa biết chạy……
Không có chút cảm xúc nào, giống như chỉ đang trần thuật một việc nhàm chán.
Hắn biết bản thân đang nói gì không?
Hắn biết lời nói của hắn rất dọa người không?
Không biết, hắn tuyệt đối không biết!
Lý Tư Niệm theo bản năng lùi lại: “Cái này không giống nhau. Ngươi thử so sánh xem, mặt quỷ lúc nãy ta làm không có gì khác với mặt của những người đã chết hết sao?"
Sau một lúc im lặng, Kính Trường Sinh giống như bỗng nhiên hiểu ra chút gì đó.
“Đúng là có chỗ không giống nhau.” Hắn tỉ mỉ đánh giá thiếu nữ trước mắt, “Ngươi không chảy máu, tròng mắt cũng không lăn ra, hơn nữa hiện tại ngươi còn có thể nói chuyện.”
Vớ vẩn, hiện tại nàng tung tăng nhảy nhót, miệng mồm thoăn thoắt như vậy, có thể không sống động sao?
Lý Tư Niệm thấy mình đang ở trong một tình thế vô cùng khó xử, giằng co qua lại với Kính Trường Sinh đang gác ở nơi này, vào không được mà ra cũng không xong. Trời ạ, nam chính, Lý Định Khôn, Lý đại ca, Lý đạo trưởng, ngươi lạc đường rồi hả? Sao còn không mau ra đây đi!
Hít sâu một hơi, phổi đã sắp tức đến mức muốn nổ tung rồi.
“Ta nói không giống nhau, không phải cái đó, ví dụ như cảm giác. Vui sướng và……”
Theo bản năng, Lý Tư Niệm thật ra muốn nói là hưng phấn. Nàng đồng ý rằng một tên bệnh kiều gϊếŧ người sẽ rất hưng phấn. Nhưng trong sách không miêu tả lúc Kính Trường Sinh giết người sẽ có cảm giác gì, cho nên quỷ mới biết rốt cuộc là hắn hưng phấn hay là vui sướng.
Lập tức ngậm miệng, nếu còn nói thêm một từ nữa, vậy lại càng khó giải thích.
“Cảm giác, cảm giác, cảm giác…” Kính Trường Sinh bắt đầu lặp lại từ này không ngừng.
“Có gì đó không giống nhau, không giống nhau, không giống nhau, không giống nhau……”
“Cảm giác, cảm giác, cảm giác, không giống nhau, không giống nhau, không giống nhau……”
Hắn nắm nắm tay, môi khẽ nhếch, đôi mắt màu hổ phách bất an mà chuyển động, giống như giây tiếp theo sẽ phát điên, biến thành một ác ma giết người không chớp mắt.
“Đừng nóng vội, đừng nóng vội, chúng ta từ từ, từ từ thôi.” Lý Tư Niệm vội vàng đứng lên, nhẹ nhàng vỗ vai hắn: “Hít sâu, giống như ta này, hít vào, thở ra, phù……”
Hiện tại trong lòng nàng còn tắc hơn cả đường, hai luồng ý nghĩ “Chết rồi” cùng với “Chạy trốn” điên cuồng đánh nhau trong đầu nàng. Cuối cùng, ý nghĩ “Chết rồi” hô hào thắng lợi.
Úi, chết rồi, bom hẹn giờ muốn nổ mạnh rồi. Cứu mạng với, rốt cuộc là nàng trêu chọc phải vận xui rủi gì vậy.
Bom hẹn giờ phát nổ nhanh chóng mà lắng xuống cũng nhanh chóng.
Chỉ trong giây lát, Kính Trường Sinh lại khôi phục vẻ bình tĩnh trước đó. Hắn lẳng lặng nhìn về phía Lý Tư Niệm: “Ta không phân biệt được.”
Có hơi ấm ức, hắn không phân biệt được, hắn không phân biệt được thì sẽ rất nôn nóng, nàng nhẫn tâm nhìn hắn như vậy sao? Mau giúp hắn đi.
“Ngươi dạy ta đi.” Hắn tiếp tục nói: “Hoặc là ta dạy ngươi trước, dùng mặt của ngươi.”
Dùng mặt của ngươi.
Dùng mặt của nàng? Dùng như thế nào?
Chẳng lẽ…
Cảm giác sởn tóc gáy truyền từ ngón chân đến tận chân tóc.
Hắn muốn dạy như thế nào? Xé mặt nàng xuống, để nàng cảm nhận hai loại cảm giác kia xong rồi quay lại nói cho hắn biết có cái gì không giống nhau sao?
Đến lúc đó nàng còn có cơ hội nói chuyện sao? Hắn biết sau khi làm vậy thì nàng sẽ chết mà đúng không? Chết rồi thì không thể nói chuyện cũng không thể nói cho hắn biết không giống nhau chỗ nào.
Người này rốt cuộc là ngốc thật hay là ác ma vậy?
Lui về sau mấy bước, Lý Tư Niệm nhìn chằm chằm gương mặt bình tĩnh mang theo chút ngây thơ kia của Kính Trường Sinh, không rét mà run.
“Cách ta xa một chút, không cần ngươi dạy!” Nàng thuận tay nắm lấy một cây nến đỏ, làm vũ khí ở phía trước: “Kính Trường Sinh, ta nói cho ngươi, ta sẽ không để ngươi bắt nạt đâu!”
Muốn cá chết lưới rách đúng không, vậy thì có chết cũng phải cắn hắn một cái.
Người trẻ tuổi luôn dễ dàng xúc động, dễ dàng hành động theo cảm tính, bất chấp hậu quả. Lý Tư Niệm cũng như vậy.
“Ngươi biết tên ta.” Đôi mắt màu hổ phách chớp chớp: “Ngươi là ai, vì sao lại biết tên của ta?”
Không cần thiết phải giải thích, dù sao cũng không giải thích nổi, cho nên Lý Tư Niệm chỉ mạnh mẽ trừng mắt nhìn hắn.
“Vì sao ngươi không phát run?” Không hiểu sao Kính Trường Sinh lại hỏi ra một câu kỳ kỳ quái quái.
"Mắc gì mà ngươi cứ hỏi vì sao nhiều vậy hả? Ta không phát run là bởi vì ý chí ta cứng như sắt thép, ngươi sẽ không hiểu! Muốn giết ta thì mau ra tay đi, giông giông dài dài, mất thời gian!”
Sau khi nói xong một tràng như bắn pháo, Lý Tư Niệm cảm thấy bản thân cực ngầu. Giống như là đặc công trong phim điệp viên bị đối phương bắt đi, thà chết chứ không chịu khuất phục.
Hay quá, nàng không làm hỏng danh hiệu chị đại trong trường trung học số 7. Sau khi nàng chết liệu hệ thống có thể quay lại tiến độ ban đầu không? Nàng đang dùng tính mạng của mình để đánh cược.
Hệ thống không lên tiếng, nhưng Kính Trường Sinh lại nói chuyện.
Hắn nói: “Mái tóc sẽ giết chết ngươi. Đừng giãy giụa.”
Hắn lại lầm bầm cái gì đó? Lý Tư Niệm không hiểu nổi.
Chỉ thấy lỗ tai Kính Trường Sinh giật giật, như là nghe được tiếng động có người tới ở bên ngoài. Hắn nhìn nhìn bên ngoài từ đường, lại nhìn Lý Tư Niệm, sau đó biến mất không thấy đâu giống như quỷ. Lúc gần đi còn thuận tay khóa cửa từ đường lại.
Nghe thấy trong miệng hắn lẩm bẩm: “Lần đầu tiên có người nói nhiều với mình như vậy, thật kỳ lạ.”
Lý Tư Niệm: “……” Ngươi cho rằng ta muốn sao? Ta bị ép buộc mà!
Quả nhiên giống như trong sách viết, Kính Trường Sinh âm tình bất định, không thể nhìn thấu, như một quả bom hẹn giờ, tà ác công khai!
Phi, xui xẻo, mau cút khỏi thế giới của nàng đi!
Nhưng câu nói “Mái tóc sẽ giết chết ngươi, đừng giãy giụa” kia của hắn là có ý gì?
Còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, Lý Tư Niệm đã hoàn toàn bị hiện thực đánh cho tỉnh ngộ.
Mái tóc đen của nàng bắt đầu bay lên trong tư thế vặn vẹo. Quấn lấy cổ, cổ tay, mắt cá chân của nàng, cả người nàng gần như sắp bị mấy sợi tóc kia bọc thành bánh chưng.
Nàng thử giãy giụa, nhưng càng giãy giụa thì tóc càng siết chặt hơn.
Mái tóc sẽ giết chết ngươi, đừng giãy giụa.
Hóa ra chính là nói cái này.
Cứu mạng, khụ khụ, nàng sắp bị bóp chết rồi, sắp, không, thở, nổi, rồi, cứu…… mạng!
“Lý đại ca, nơi này có hơi thở của người sống!”
Cửa từ đường cũng không dễ dàng bị phá ra như vậy, giống như có người cố ý thêm phong ấn ở trên cửa.
Nhìn kỹ qua, chợt thấy trên cửa có dán một hình nhân nhỏ màu đỏ, hình nhân kia bắt đầu phát ra tiếng cười “Hì hì” “Hì hì”. Tiếng cười bén nhọn này phát ra ở trong từ đường lạnh lẽo, nghe có vẻ đặc biệt đáng sợ.
Còn đó là do ai làm thì cũng không khó đoán, Lý Tư Niệm không tốn sức đoán nữa, hiện tại chỉ hy vọng lúc Kính Trường Sinh ra cửa lập tức bị xe tông chết.
Ngoài cửa có giọng nói của nam tử với nữ tử, hẳn là Lý Định Khôn cùng hồng nhan nào đó của y. Cũng không thể tính là tri kỷ, bởi vì không ai có thể hiểu thấu tâm tư của thẳng nam.
À đúng rồi, tâm tư của bệnh kiều cũng chẳng ai hiểu nổi.