Hì hì.
Hì hì hì.
Mới đầu, hình nhân màu đỏ dán trên cửa gỗ của từ đường chỉ phát ra tiếng cười quỷ dị. Nhưng theo lực phá cửa càng lúc càng lớn, tiếng cười của hình nhân cũng càng ngày càng điên cuồng.
Giọng nói bén nhọn của trẻ con khiến Lý Tư Niệm nhớ tới phim kinh dị búp bê vải, là cái loại chọc vài cái liền bắt đầu giơ chân múa tay phát ra tiếng cười kiểu như này.
Thật đáng sợ.
Nam chính quả không hổ danh là nam chính, trên cửa chỉ dán hình nhân nhỏ màu đỏ, rất nhanh hình nhân kia nứt thành hai mảnh, phát ra tiếng khóc ai oán.
Ngoài cửa có một nam một nữ đi vào, nữ mặc áo tím, nam mặc áo xanh, trong tay hai người đều cầm một thanh trường kiếm.
[Tích —— hệ thống nhắc nhở, nam chính đã tới hiện trường, xin người chơi chuẩn bị sẵn sàng.]
Hóa ra là có nhắc nhở.
Nói thật, khi nhìn thấy nam chính, Lý Tư Niệm có hơi thất vọng. Bởi vì trong sách miêu tả Lý Định Khôn 22 tuổi, phong lưu phóng khoáng, muôn vàn dáng vẻ. Nhưng vừa thấy người thật nàng thực sự sinh ra chút cảm giác như hẹn hò trên mạng thất bại.
Tuy rằng nhìn thoáng qua thì vẻ bề ngoài không tồi, nhưng ăn mặc thực sự quá lôi thôi. Bộ râu xanh trên miệng của y, đừng nói 22 tuổi, nói 30 tuổi nàng cũng tin.
Làm sao bây giờ, tháo hán này không phải khẩu vị của nàng.
[Chỉ là trò chơi thôi, người chơi không cần quá nghiêm túc.]
Được lắm, nàng không nghiêm túc, có điều tương đối bội phục bản thân. Hiện tại đã sắp ngỏm củ tỏi rồi mà còn có tâm tư đi đánh giá sắc đẹp của nam chính.
Yết hầu đau quá, nói không nên lời.
"Đây là tóc của người chết, mang theo oán khí của oán quỷ lúc còn sống." Nữ tử đi cùng nam chính mở miệng nói.
Kí ức liên quan đến vị diện này dần dần hiện lên.
Nữ tử mặc áo tím hẳn là Lý Mị Nhi, tiểu sư muội ngốc bạch ngọt đến từ núi Thanh Thành. Xuống núi rèn luyện gặp được Lý Định Khôn, nhất kiến chung tình, liền như kẹo mạch nha bám dính lấy hắn ta không buông.
Ở trong nguyên tác, đây cũng là hồng nhan chết sớm nhất của nam chính. Chết ở trong vị diện Linh Nữ sơn thôn này. Hình như còn là bị chính tay Kính Trường Sinh đâm.
Nhưng hiện tại Lý Mị Nhi vẫn còn nhảy nhót tung tăng xuất hiện ở trước mặt nàng, Lý Tư Niệm nghĩ, đáng lẽ ra lúc này nàng ấy phải bị giết rồi. Nhưng may mắn kết cục tốt, Lý Mị Nhi không chết, chắc là nàng cũng sẽ không chết đâu.
"Tóc của người chết ngươi cũng dám nối." Lý Mị Nhi kinh ngạc nói: "Quá to gan rồi."
Nàng ta lộ ra biểu cảm rất khoa trương, hai tay ôm đầu: "Y phục, tóc, giày của người chết, còn cả mấy món trang sức đeo trên người, tất cả đều nhiễm tử khí của người chết. Trong lòng người đó không oán hận còn đỡ, nhưng nếu có oán hận sẽ giống như mái tóc này, ngươi nối vào, oán khí kia sẽ bò lên chui vào đầu của ngươi!"
Lý Tư Niệm còn có thể không biết mấy thứ này sao, cho nên có thể cứu mạng nàng trước hay không? Cổ của nàng thật sự sắp bị cắt đứt rồi. Khóc không ra nước mắt.
"Lý đại ca, nàng ấy sắp ngất đi rồi."
"Cứu người."
Đây là hai từ cuối cùng Lý Tư Niệm nghe được, sau đó nàng thật sự hôn mê bất tỉnh, không hề hay biết.
Mặc kệ đi, dù sao cũng đã hôn mê rồi, vậy thì ngủ đi. Ngủ ngon.
Lý Tư Niệm có một nguyên tắc, đó chính là tuyệt đối không tự mình suy diễn rồi bắt đầu dằn vặt, tục xưng overthinking.
Nàng mơ một giấc mơ rất dài. Những người bị bóng đè, nói chung sẽ luôn cảm thấy giấc mơ cực kì dài.
-
Con người thích cung phụng các vị thần, bọn họ mang cống phẩm lên, cầu xin thần có thể mang đến phước lành. Khi thần linh ứng nghiệm, mọi người lại càng dâng lên nhiều cống phẩm hơn, đây gọi là 'quà tạ ơn' thần linh.
Nhưng thần linh không phải lúc nào cũng ứng nghiệm.
Nếu trời không mưa, mọi người sẽ cho rằng là Long Vương thất trách. Tượng thần Long Vương sẽ bị người bưng ra ngoài phơi nắng, thậm chí còn có người tay đấm chân đá. Cho dù đấm đá đến nỗi da tróc thịt bong, thì cũng phải chờ đến khi trời mưa thì mới thôi.
Nhưng mà, tượng thần chung quy vẫn là tượng thần. Cho dù là phơi nắng hay là đánh, thật ra cũng không có chút ảnh hưởng gì đối với thần.
Vậy nên phải làm sao bây giờ?
Tạo thần.
Linh Nữ sơn thôn là vị thần do thôn dân tạo ra.
Bọn họ cho rằng những thiếu nữ có tướng mạo xinh đẹp là bùa bình an trời cao ban cho, đây là công cụ truyền lời với trời cao.
Nếu trời cao không ứng nghiệm, vậy khẳng định không phải trời cao sai, mà chắc chắn là do Linh Nữ sai, do Linh Nữ không truyền lời cho trời cao nên mới dẫn đến trời cao không thực hiện tâm nguyện của người dân trong thôn. Đây là sự thất trách của công cụ truyền lời.
Thất trách thì phải bị phạt.
Trừng phạt Long Vương thì dùng cách phơi tượng thần, như vậy khiển trách Linh Nữ thì dùng cách thiêu sống người.
Cắt tóc nàng ấy, trói ở trên cột, thiếu sống.
Sau khi Linh Nữ đời trước bị thiêu chết thì trời cao chiếu cố, lại đưa tới thêm một người nữa.
Không rõ thân phận, không rõ lai lịch, không phải quà của trời cao thì là gì?
"Đến đây, làm Linh Nữ sơn thôn của chúng ta, nạp mạng cho những ác linh ngu muội kia!"
"Lúc trần gian mới được kiến tạo vốn là không có ma quỷ, nhưng ai bảo con người lại sinh oán khí chứ? Oán khí nhiều, liền biến thành quỷ."
"Lý Tư Niệm, người tiếp theo chính là ngươi đó."
-
Nửa đêm, Lý Tư Niệm bừng tỉnh từ trên giường.
May mắn chỉ là ác mộng.
Do oán khí đã xâm nhập vào tâm trí ư? Toàn thân Lý Tư Niệm nổi da gà. Người nói chuyện trong giấc mơ chính là một cục than hình người. Dáng vẻ của người khi bị thiêu chết tàn nhẫn đến mức nàng căn bản không dám nhớ lại.
Cảnh vật xung quanh đã thay đổi lớn, hẳn là được cứu rồi. Hiện giờ nàng đang ngủ ở khách điếm, tóc cũng trở về mái tóc học sinh ngang vai lúc ban đầu.
Cảm tạ Lý Định Khôn, cảm tạ Lý Mị Nhi. Lý Tư Niệm chắp tay trước ngực.
Sau khi bừng tỉnh khỏi giấc ngủ không yên, nàng bắt đầu tự hỏi tình cảnh của chính mình. Từ khi mới xuyên sách tới hiện tại, đã từ giữa trưa biến thành đêm khuya, vậy thế giới bên ngoài thế nào?
Muộn như vậy còn không trở về nhà, chắc chắn ba mẹ sẽ rất sốt ruột. Hơn nữa, nàng còn chưa điền nguyện vọng nữa!
[Người chơi không cần lo lắng, thời gian trong sách trôi chậm hơn so với bên ngoài rất nhiều, ngươi ở chỗ này nửa năm, ở ngoài mới qua một giờ.]
Thì ra là thế, vậy thì có thể tạm thời thả lỏng một chút.
Công lược nam chính Lý Định Khôn...... Trong đầu Lý Tư Niệm nhớ tới dáng vẻ tháo hán kia.
ÔI, phải mất một thời gian dài để chuẩn bị tinh thần. Nàng thích tiểu bạch kiểm cơ.
[Người chơi không cần lo lắng, đây là trò chơi, qua ải là được.]
Được lắm, trò chơi trò chơi trò chơi, đều chỉ là người trong sách! Lý Tư Niệm thành công tẩy não mình.
Trong lòng bắt đầu xem lại logic thế giới quan của quyển sách này, do quyển sách này quá dài, tác giả lại đăng chương như lũ lụt, nàng chỉ có thể nhớ lại một vài đoạn ngắn.
Đây là một thế giới có người, quỷ, yêu, tác giả không nhắc tới thần ở trong sách, nói cách khác là thế giới này không có thần. Căn cứ theo miêu tả trong sách, mặc dù có ba tộc người, quỷ và yêu, nhưng hình như địa vị của Quỷ tộc cực kì thấp.
Bởi vì quỷ không có tổ chức.
Quỷ được tạo thành từ oán khí của người hoặc yêu, bị hai tộc người và yêu gọi chung là cặn bã.
Vai ác lớn nhất của truyện là Kính Trường Sinh, trong sách nói hắn không phải người, không phải quỷ, cũng không phải yêu, vậy rốt cuộc hắn là thứ gì?
Trong sách miêu tả rất ít bối cảnh về hắn, điều Lý Tư Niệm biết cũng chỉ là hắn không phải người, không phải quỷ, cũng không phải yêu mà thôi.
Rơi vào trầm tư.
Kết cục cuối cùng viết rằng sau khi Kính Trường Sinh bị Lý Định Khôn đâm một nhát kiếm rồi rơi xuống vực bỏ mình thì liền biến thành thái giám. Bây giờ nghĩ kỹ lại, quả thật có rất nhiều lỗ hổng.
Đau đầu quá đi.
Nàng không cần lo lắng về điều này, nàng chỉ cần toàn tâm toàn ý công lược Lý Định Khôn là được rồi.
Thôi, đừng nghĩ quá nhiều. Cũng không phải làm đề đề đọc hiểu, không cần phải nghiền ngẫm tâm tư của tác giả. Coi như nó là một đề toán học, viết đáp án chính xác lên là xong việc, cái này đỡ biết bao.
Không nghĩ nữa, ngủ vậy!
-
Cơn gió đêm hè ở thôn người chết mang theo hơi ấm của thi thể cùng với ánh mặt trời và tiếng sào sạt của lá cây. Gió thổi nhẹ nhàng, chỉ có thi thể đang dần hóa thạch.
Trong từ đường đã không còn ai, chỉ còn lại mấy bức tượng phật đứng nghiêm trang. Nến đỏ càng cháy mạnh hơn theo dầu của thi thể bốc hơi trong không khí.
Kính Trường Sinh từ sau một tượng phật bước ra, đi đến trước cửa, khom lưng nhặt giấy dán hình nhân nhỏ màu đỏ đã vỡ thành hai mảnh trên mặt đất lên.
"Ngươi nói xem, thế này có tính là mạng lớn như lời của những người đó không?"
Hình nhân nhỏ màu đỏ đã vỡ thành hai mảnh, không thể trả lời hắn. Vì thế hình nhân nhỏ màu đỏ trong tay Kính Trường Sinh dần dần biến thành màu đen, cuối cùng trở thành tro tàn.
Hắn lại gọi ra một hình nhân nhỏ màu đỏ nữa. hình nhân nhỏ màu đỏ này hoàn hảo không bị gì, có cái đầu tròn tròn cùng tay chân nhòn nhọn.
"Có tính không?"
"Hì hì." Hình nhân nhỏ màu đỏ phát ra tiếng cười hì hì.
Đương nhiên tính.
Nhận được lời khẳng định của nó, Kính Trường Sinh khẽ cười nhạt.
Chỉ có điều, hắn cũng không biết bản thân mình đang cười, hắn thậm chí còn không biết biểu cảm trên mặt mình là cái gì.
Khóc, cười, tức giận, sợ hãi, đủ loại biểu cảm, hắn căn bản không thể phân biệt được.
Hắn nhìn về phía bên ngoài từ đường, đường nhỏ tối tăm trống rỗng, chỉ có cỏ dại với lá cây, không ai biết rốt cuộc hắn đang nhìn cái gì.