【 Đúng vậy, cậu đã thức tỉnh một loại năng lực đặc biệt. Nhưng không giống như năng lực trong trò chơi, mà chính xác hơn là trong tất cả người chơi, chỉ có mình cậu có được khả năng này. 】
【 Năng lực này được gọi là "Song Song Thế Giới". Nói cách khác, cậu có thể kết nối với một phiên bản khác của chính mình trong những thế giới song song.】
【 Mỗi quyết định đưa ra đều có thể dẫn đến một nhánh thế giới khác nhau. Cậu có thể "đồng bộ hóa" với bản thể khác trong những thế giới đó, nhưng tất nhiên không thể hấp thụ tất cả vì khả năng chịu đựng của con người là có giới hạn. 】
【Dựa theo sức chịu đựng và khả năng thích ứng hiện tại của cậu, cộng với đặc điểm của bối cảnh trò chơi, hệ thống sẽ lựa chọn một phiên bản phù hợp để hỗ trợ cậu. 】
【 Hiện tại đang kết nối với Thế Giới A03719. Tên rút gọn: "Bác sĩ". Tiến trình đồng bộ: 20%.】
Bầu trời rơi xuống bánh có nhân? Cứt chó vận?
Người bình thường có lẽ đã mừng rỡ như điên, nhưng Thẩm Vân Triết lại không phải là người bình thường.
Cậu tránh xa những thứ như xổ số hay vé số, trong cuộc đời ngắn ngủi của mình, cậu luôn cho rằng mọi thứ trên thế giới đều phải trả giá, có được thứ gì thì cũng phải mất đi thứ gì.
Vì vậy, cậu không hề phấn khởi trước cái gọi là năng lực song song thế giới.
Cởi bỏ chiếc áo khoác nặng nề, Thẩm Vân Triết trực tiếp bước vào toà nhà bên cạnh, khi vào cậu chỉ kịp nhìn qua, nơi này là khoa nhi, giống như bên cạnh, tòa nhà này yên tĩnh đến đáng sợ, bụi bẩn phủ kín mọi ngóc ngách, đồ đạc vứt bừa bộn khắp nơi.
Có lẽ do vội vàng rút lui, bên trong hầu hết đồ vật đều không bị mang đi.
Thẩm Vân Triết vứt bỏ điện thoại vẫn đang phát sóng trực tiếp, có lẽ là cái mánh lới “người mới lập tức sẽ chết”, dòng chat so với trước kia đông đúc hơn nhiều.
【Còn rất có thể chạy, có ích lợi gì, chỉ cần bị đánh dấu thì dù ở đâu cũng có thể bị tìm thấy.】
【Cái xác bị chém thành hai đoạn, trong cơ thể thiếu khí quan, sẽ cảm thấy dòng máu chảy tới nơi mà hắn đã bỏ lại, sẽ tìm mọi cách bắt được từng giọt máu của hắn. Cách duy nhất để thoát khỏi quỷ thắt cổ là không để bị dính máu ngay từ đầu.】
【Thế nhưng điều này lại cần một chút may mắn, lần này có vẻ như thật sự không dưới người.】
【Từ từ? Tại sao tôi cảm thấy không ổn, hắn có phải quá bình tĩnh không?】
Thẩm Vân Triết vừa đi vừa cởi bỏ quần áo, mùi máu tươi đã khiến cậu không thể chịu nổi, bác sĩ thường yêu cầu sạch sẽ, và việc dính máu lên người thật sự là ghê tởm. Cậu vừa đi vừa ném quần áo, hoàn toàn không có cảm giác áy náy, khi vào phòng, quần áo dính đầy máu đã bị cậu ném tứ tung.
Đương nhiên không thể thoát khỏi, cậu không ngốc, còn nhớ rằng có cái phát sóng trực tiếp đang theo dõi, khi vào phòng cậu bắt đầu lục tìm, cuối cùng tìm thấy một lọ cồn và một số đồ vật đã hết hạn sử dụng.
Cậu đổ tất cả vào một cái bồn, xé quần áo của mình ra, tẩm ướt.
【Hắn đang làm gì? Điên rồi?】
【Không ổn, hắn đang tẩy rửa máu trên người?!】
【A? Hắn nghĩ sẽ tẩy sạch máu? Hắn biết quỷ thắt cổ là thông qua máu để truy tìm người?】
【Theo lý mà nói không có khả năng, hắn đã sớm ném điện thoại, không thể nhìn thấy chúng ta nói.】
Không có ai rõ hơn một bác sĩ về cách tẩy rửa máu, rốt cuộc từ học viện y khoa họ đã giao tiếp với máu.
Khi Thẩm Vân Triết nhìn thấy một chiếc áo blouse trắng treo trong tủ, cậu tùy tay ném chiếc áo blouse trắng sang bên cạnh, rồi xuyên qua tủ kính còn nguyên vẹn để lau sạch vết máu.
“Thật xui xẻo.” Thẩm Vân Triết vừa lau vết máu vừa lẩm bẩm, “Cũng không biết sao lại vào nơi này, còn bị quái vật truy đuổi, giờ đầy người đều dính máu, thật dơ bẩn.”
“Nói xem khi trở về có thể mang theo trạng thái hiện tại không, đầy người máu sẽ không bị cảnh sát coi là nguy hiểm nhân viên sao?”
“Mùi thật khó chịu, máu đã có mùi lạ, quỷ này rốt cuộc đã chết bao lâu rồi?”
Vừa lẩm bẩm, Thẩm Vân Triết vừa cẩn thận xử lý những vết máu dính trên mặt và trên người, cùng với ‘bác sĩ’ đồng bộ, cậu không nhận ra mình đã có thêm một chút kiến thức y học, những kiến thức đó khi cậu nhìn vào các vị trí trong bệnh viện đã trào ra, chính xác kéo dài ra ngoài.
Cậu cũng mơ hồ nhận thấy mình có một số phản ứng theo bản năng không biết là tốt hay xấu, chẳng hạn như khi nhìn thấy thuốc tê thì lập tức phán đoán được hiệu quả của nó, vệ sinh thật khó chịu, còn có theo bản năng lật xem hồ sơ bệnh nhân còn sót lại.
Thẩm Vân Triết thông qua những điều này xác định rằng phiên bản song song của mình hẳn là một bác sĩ giỏi.
Khi cúi đầu đổ hỗn hợp dịch màu đỏ xuống, cậu chuẩn bị một lần nữa tẩy rửa, ngẩng đầu nhìn về phía tủ kính, mặt cậu bỗng căng cứng, ngón tay cứng đờ theo bản năng siết chặt, vì trong tủ kính, Thẩm Vân Triết nhìn thấy một bóng trắng đứng ở phía sau mình.
Nó đưa lưng về phía Thẩm Vân Triết, cúi đầu, mái tóc đen dài che khuất thân hình, cánh tay buông xuống như thể bị bẻ gãy, tựa như nhận thấy có ai đó đang nhìn, nó ngẩng đầu lên, nhưng cổ không thể gánh vác phần đầu nặng nề, đầu của nó hướng về bốn phía một cách vô tự vặn vẹo.
Như một bác sĩ, một cánh tay và cổ đều bị bẻ gãy.
Thẩm Vân Triết nuốt một ngụm nước bọt, cậu chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía sau, mặc dù đó là một động tác nguy hiểm, giống như trong phim kinh dị, nhưng phía sau cậu không có ai.
Khi từ từ quay đầu lại, dù đã chuẩn bị tâm lý, Thẩm Vân Triết vẫn bị dọa đến dựng tóc gáy.
Một gương mặt trắng bệch dán vào tủ kính, người phụ nữ há to miệng, lỗ trống trong miệng không có đầu lưỡi, nàng trợn tròn mắt nhìn chằm chằm Thẩm Vân Triết, vì bị bẻ gãy cổ, đầu nàng không ngừng lộn xộn, thường thường lại quay về phía sau, sau đó lại bị nàng bẻ trở lại.
Thẩm Vân Triết không ngừng lùi lại, cho đến khi bị bàn làm việc chặn lại.
“Quần áo……” Người phụ nữ miệng mở ra, không có đầu lưỡi chảy ra máu đen, toàn bộ bôi trên tủ kính, nhìn như cái tủ cũ nát đang đổ máu, “Ta quần áo, trả lại cho ta.”
Thẩm Vân Triết sững sờ, cậu cúi đầu nhìn chiếc áo blouse trắng bị ném sang một bên, “Cái này?”
“Quần áo, trả lại cho ta.” Người phụ nữ gãi vào tủ kính, móng tay để lại dấu vết màu trắng, “Của ta, của ta!”
Thẩm Vân Triết cầm lấy áo blouse trắng, sờ vào túi, lập tức từ bên trong lấy ra một cái thẻ, trên đó viết: Bác sĩ chủ nhiệm Liễu Nhược Vũ.
Bởi vì vừa lúc để trên bàn, Thẩm Vân Triết nghiêng đầu là có thể nhìn thấy bức ảnh che lại một lớp bụi, viết Liễu Nhược Vũ là một người phụ nữ trung niên có vẻ nghiêm túc, không phù hợp với hình ảnh của người phụ nữ trong tủ kính.
“Không cho, hiện tại là của ta.” Vậy là Thẩm Vân Triết trong tình huống khủng bố đột nhiên mở miệng, “Ai làm ngươi chết.”
Giọng nói vừa dứt, Thẩm Vân Triết cảm thấy đầu óc trống rỗng trong ba giây.
Cậu dần dần trở nên nghi hoặc, thậm chí kỳ quái, trong tình huống khủng bố như thế mà lại có chút đáng yêu.
Hiện trường trở nên tĩnh lặng, Thẩm Vân Triết nghe thấy người phụ nữ hé miệng, máu đen xối xả chảy ra, tủ không thể ngăn cản dòng máu, một chút từ tủ chảy ra bên ngoài, Thẩm Vân Triết thống khổ xoay người, bằng tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi phòng khám, đồng thời từ bên ngoài giữ chặt cửa.
Nhưng cuối cùng sao lại thế này? Tại sao cậu lại đột nhiên mở miệng với nữ quỷ?
Cậu vốn là người đối xử tốt với người khác, không muốn làm ai cảm thấy khó chịu, cho dù đối diện là một nữ quỷ.
【À, đã quên nói cho ngươi.】 Hệ thống từ từ vang lên trong đầu cậu, 【Khi giao tiếp với thế giới song song, ngươi sẽ bị ảnh hưởng bởi tính cách của đối phương ở một mức độ nhất định.】
【Danh hiệu bác sĩ cá tính: Dù là bác sĩ, nhưng lại chán ghét bác sĩ.】
“A? Hắn có bệnh? Chán ghét bác sĩ thì làm gì bác sĩ?” Thẩm Vân Triết không thể kiềm chế giọng nói của mình, “Đến chết mà còn châm chọc, đầu óc có vấn đề à.”
【Từ một mức độ nào đó mà nói, ngươi không có quyền oán trách người khác có bệnh, hơn nữa đó cũng chính là ngươi, chỉ là phiên bản song song của ngươi.】
“Nhưng tôi không chán ghét bác sĩ, tôi thực sự bội phục họ vì sự hy sinh.” Thẩm Vân Triết lầm bầm.
Nhìn vào chiếc áo blouse trắng trong tay, Thẩm Vân Triết tự hỏi liệu có nên ném quần áo trở lại để nữ quỷ tha cho mình hay không, khả năng thành công chắc chắn không quá 10%, qua cái quỷ thắt cổ, Thẩm Vân Triết đã hiểu rằng quỷ ở đây không phải là những kẻ trả thù, chúng tấn công mọi người một cách ngẫu nhiên.
Quay về làm gì? Hơn nữa, chiếc áo này cũng không phải của nàng.
Thẩm Vân Triết quyết định giữ chiếc áo blouse trắng trong thế giới lạnh lẽo này, “Này, bên kia có cảm giác gì không?”
【Ngươi chỉ là danh hiệu bác sĩ? Đương nhiên sẽ không, nói đúng ra hiện tại chỉ là ngươi đơn phương sử dụng năng lực của họ.】
【Đương nhiên, cho dù có họ cũng sẽ không từ chối giúp ngươi, rốt cuộc ngươi chính là họ, họ chính là ngươi, giúp chính mình là điều hiển nhiên.】
【Đừng nói ngươi có cảm giác tội lỗi, điều này cũng không phù hợp với ngươi.】
“Chậc.” Thẩm Vân Triết hừ một tiếng.
Có ý nghĩa gì? Cậu còn không xứng có cảm giác tội lỗi sao?
Khi cậu chuẩn bị phản bác thì bên cạnh truyền đến một tiếng cùm cụp, cửa rỉ sắt bị mạnh mẽ mở ra, một người bước ra.
Thẩm Vân Triết sửng sốt một chút, sau đó mới kinh ngạc mở miệng, “Ninh Hiểu?”
“Khụ, khụ khụ.” Ninh Hiểu ở bụi bẩn nhìn thấy Thẩm Vân Triết, không biết tiếng ho khan này là do sặc hay xấu hổ, hắn nhìn chằm chằm Thẩm Vân Triết, một lát sau mới mở miệng, “Cậu… sao lại thay quần áo?”
Hắn mới nhớ ra rằng mình căn bản không hỏi tên Thẩm Vân Triết.
Rốt cuộc chỉ là một tân binh, vẫn ở trong tình huống khẩn cấp như vậy, hắn không muốn mình bị liên lụy.
“Chạy nhanh đi.” Thẩm Vân Triết nhắc nhở hắn, “Phía sau có thứ gì đó.”
“Thứ gì kêu là có thứ gì?” Ninh Hiểu sắc mặt khó coi, hắn không cùng Thẩm Vân Triết đi, mặt mang theo hoài nghi, “Nơi này chính là địa chỉ mà ta cực khổ tìm kiếm được, bọn họ chính là ở đây, ta không biết ngươi làm thế nào đến được địa chỉ này, nhưng ta nói cho ngươi, hiện tại không phải lúc ngươi muốn báo thù!”
Thẩm Vân Triết trong lòng bực bội, “Ngươi thật sự tin vào những quái vật trong phát sóng trực tiếp sao?”
“Quái vật?!” Ninh Hiểu sắc mặt trong phút chốc trắng bệch, “Ngươi đừng nói lung tung! Nếu muốn chết thì đừng kéo ta chôn cùng! Ngươi chẳng lẽ không thấy sao? Người xem yêu thích độ sẽ tăng độ khó trò chơi!”
“Bọn họ nếu không thấy vui sẽ dẫn đến người chơi thông qua khó khăn tăng vọt!”
Đột nhiên dừng lại bước chân, Thẩm Vân Triết quay người đối mặt với Ninh Hiểu, cậu thở sâu, rồi một phen túm chặt Ninh Hiểu kéo trở về, Ninh Hiểu ngạc nhiên, hắn bắt đầu giãy giụa, nhưng không thể thoát khỏi tay Thẩm Vân Triết, dù hắn có dùng sức giãy giụa cũng không thoát ra.
“Ngươi làm gì?!”
“Mang ngươi đi xem người chơi lâu năm.” Thẩm Vân Triết dùng sức, một tay đẩy Ninh Hiểu, hắn bị đẩy lảo đảo, cả người quỳ rạp xuống đất.
Hắn cảm thấy ngón tay đau nhức, chắc là bị trầy da.
“Ngươi có bệnh sao! Ngươi……!” Ninh Hiểu đột nhiên im bặt.
Bởi vì hắn ngửi thấy một mùi không ổn.
Mùi máu tươi dày đặc đến mức làm người buồn nôn, trong không gian tĩnh lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở ngày càng nặng nề của hắn, và âm thanh kỳ quái ngày càng gần. Giống như có người đang đi trên sàn nhà dính đầy nước, đi rất chậm, để lại những vệt nước và dấu chân.
Hắn từ từ ngẩng đầu lên, ở cuối hành lang thấy được hình dáng đang bò sát chậm rãi.
Cổ và cánh tay bị bẻ gãy đang mấp máy, tóc đen dài trải trên sàn nhà, để lại từng vệt máu đen, người phụ nữ ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt đầy máu.
“A!!!” Ninh Hiểu phát ra tiếng kêu thảm thiết, hoảng loạn bò lên từ sàn nhà, vừa lăn vừa chạy ra ngoài, Thẩm Vân Triết nhìn hắn điên cuồng chạy trốn, thở dài.
Ít nhất hắn không đi chịu chết.
【Chậc.】
【Là một cái xương cứng, nhưng không tin vào những người xem phát sóng nhiều, có thể sống sót cũng không mấy.】
【Tôi cảm thấy hắn thật chán ghét, hắn còn lấy quần áo của người khác.】
【Lá gan thật lớn, dám lấy áo khoác của nữ quỷ.】
【Không thích.】
【Nhắc nhở: Độ chán ghét của phòng phát sóng trực tiếp tăng lên, độ khó trò chơi sẽ gia tăng.】
【Cảnh cáo: Độ chán ghét tăng vọt; lại lần nữa nhắc nhở: Người xem yêu thích độ sẽ tăng độ khó trò chơi, thỉnh lấy lòng ngài người xem.】
【5, 4, 3, 2, 1……】
【Người chơi Thẩm Vân Triết, độ khó trò chơi tăng lên 1.5.】
Tranh thủ đang nghỉ tết tui ra thường xuyên nha!!! Vào học thì tui sẽ phải đăng chậm lại.