“Không ai biết trò chơi này nằm ở đâu, cũng không ai biết trò chơi này hình thành như thế nào và có mục đích gì. À, cậu vào đây bằng cách nào?”
Ninh Hiểu nhìn về phía Thẩm Vân Triết đang đi theo sau hắn, “Có manh mối nào không?”
Thẩm Vân Triết hồi tưởng một chút, “Tôi không rõ… Một khắc trước, tôi còn đang tra chìa khóa vào ổ để mở cửa nhà mình. Khoan đã, nói vậy lẽ nào có kẻ đột nhập vào nhà tôi??”
Ninh Hiểu thở dài: “Lo giữ mạng sống trước đi, mấy thứ vật chất chỉ là phù du thôi. Nhưng mà này, cậu đã từng xem qua livestream nào kỳ lạ chưa? Hoặc từng nhấn vào liên kết nào đáng ngờ không?”
“Livestream?” Thẩm Vân Triết hơi cau mày, có chút kinh ngạc mở miệng. “Ý anh là…livestream tự sát?”
“Thì ra là dính bẫy rồi.” Ninh Hiểu gật đầu như đã hiểu. Anh ta giải thích: “Hầu hết những người bị kéo vào thế giới này đều giống cậu – xem phải ‘livestream tự sát’ mà bị đưa đến đây. Một số ít khác thì nhấn vào liên kết lạ. Tôi không rõ về dạng liên kết đó, nhưng những người xem livestream đều đã vô tình tự đẩy mình vào đây.”
Thẩm Vân Triết càng nghi hoặc, “Vì sao?”
Ninh Hiểu lại thở dài, “Nếu cậu ra ngoài lần đầu tiên, cậu sẽ biết, cứ mỗi khoảng thời gian cố định, chúng ta buộc phải tham gia một trò chơi tiếp theo. Không ai có thể trốn thoát. Nhưng nếu chia sẻ buổi livestream đó cho người khác xem, đến một số lượng nhất định, người chia sẻ sẽ được trì hoãn lần vào trò chơi tiếp theo, cái này được gọi là ‘kinh hỉ trứng màu’.”
Thẩm Vân Triết hiểu ra.
Xem livestream tự sát sẽ bị kéo vào trò chơi, nhưng người chia sẻ lại được kéo dài thời gian sống? Đó chẳng khác nào một hình thức lừa gạt, kéo người khác vào chịu thay cho mình!
Tấm tin tuyển dụng kia hoàn toàn không phải để tuyển nhân viên, mà chỉ là một cái bẫy để dụ người vào đây!
Thẩm Vân Triết nghiến răng, thầm rủa kẻ đã lừa mình.
“Vậy tại sao lần này trò chơi chỉ có hai người? Không lẽ một trò chơi chỉ có hai người chơi?” Ninh Hiểu lẩm bẩm, vẻ mặt càng lúc càng nhăn lại.
Leng keng một tiếng, hai chiếc điện thoại cùng lúc vang lên, họ liếc nhau rồi đồng thời lấy điện thoại ra, thông báo đỏ như máu lại hiện lên trên màn hình.
【Trò chơi 《Thành phố Thanh Thành Tiêm Bạch trung tâm bệnh viện》 đã thăng cấp, độ khó tăng cao. Số lượng người chơi bổ sung.】
【Người chơi cũ và người chơi mới đã đồng bộ tiến độ.】
【Quy tắc ẩn ① đã xác định: Số chẵn.】
Ninh Hiểu sắc mặt khó coi như thể đã chết một lần, tay hắn run rẩy, hoảng sợ không thể che giấu, bất kỳ ai cũng có thể nhận ra hắn đang sợ hãi tột độ.
“Làm sao vậy?” Thẩm Vân Triết không hiểu điều này có ý nghĩa gì.
“Đây thực sự là đi tìm cái chết!” Ninh Hiểu kêu lên, tiếng gầm của hắn vang vọng trong bệnh viện trống rỗng. Hắn bị chính âm thanh của mình làm hoảng sợ, vội vàng hạ thấp giọng nhưng vẫn không thể che giấu sự hoảng loạn, “Đây không phải là trò chơi mới, mà là một trò chơi đã thăng cấp giữa chừng, độ khó hoàn toàn tăng lên!”
“Bởi vì số lượng người chơi đã chết hơn một nửa, mà những người còn lại không xử lý được, nên họ đã đưa chúng ta vào!” Ninh Hiểu túm lấy tóc mình, không thể giữ bình tĩnh, “Tôi mới chỉ qua hai trò chơi, sao lại gặp phải tình huống cực đoan như vậy?! Chúng ta sẽ chết, thật sự sẽ chết!”
Có vẻ như tình huống hiện tại thực sự rất tồi tệ.
“Không được, tôi không thể ở đây chờ chết.” Ninh Hiểu đứng dậy.
Thẩm Vân Triết nhìn hắn với vẻ nghi hoặc.
Nói thật, vừa mới vào cái nơi kỳ quái này, Thẩm Vân Triết hoàn toàn không biết nên làm gì và đi đâu, Ninh Hiểu rõ ràng biết nhiều hơn hắn, nên cậu quyết định đi theo Ninh Hiểu, ít nhất có thể hiểu được đây là nơi nào và cần làm gì.
Chỉ thấy Ninh Hiểu mở điện thoại, hắn giơ điện thoại lên, nhìn chăm chú vào màn hình, đột nhiên…quỳ xuống.
“Các vị khán giả, tôi cầu xin các người, hãy nói cho tôi biết những người chơi khác đang ở đâu! Muốn tôi làm gì cũng được, chỉ cần giúp tôi sống sót!”
Thẩm Vân Triết sững sờ tại chỗ, không thể phản ứng ngay, chỉ quái dị nhìn Ninh Hiểu đang dập đầu về phía màn hình trống rỗng, mặt hắn đầy nụ cười lấy lòng và vẻ đáng thương, trông thật khó coi.
Hình như cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Vân Triết, Ninh Hiểu cuối cùng quay đầu lại.
Trong khoảnh khắc đó, vẻ điềm tĩnh và hiền lành ban đầu của Ninh Hiểu hoàn toàn biến mất, hắn nhìn chằm chằm vào Thẩm Vân Triết với ánh mắt dữ dội, trên mặt mang theo sự vặn vẹo chưa hoàn toàn biến mất.
“Cậu cảm thấy thật khó coi sao?” Ninh Hiểu nói với giọng lạnh lùng, “Nhưng không còn cách nào, đây là để tồn tại, tôi sẽ không chia sẻ vị trí của những người chơi khác với cậu.”
“Nếu muốn sống sót, hãy quỳ xuống cầu xin như tôi, tân binh.”
Ninh Hiểu nói xong, bỏ đi, để lại Thẩm Vân Triết một mình. Khoảng mười giây sau, Thẩm Vân Triết mới phản ứng lại, lấy điện thoại ra, màn hình điện thoại sáng lên, hiện lên hình ảnh phản chiếu của cậu cùng với những dòng chữ đang trôi nổi.
【Cố định trên top: Chúc mừng người chơi mở ra phát sóng trực tiếp hệ thống.】
【Thông cáo: Người xem yêu thích độ sẽ tương tác với người chơi trò chơi, thỉnh ‘lấy lòng’ ngài người xem.】
【Cuối cùng phát hiện phát sóng trực tiếp, loại tân binh này thật không xem xét tính, cơ bản quy tắc cũng không biết mà mơ màng gia nhập.】
【Tôi thật sự cảm thấy kích thích, loại này không biết gì mà chết sạch người mới.】
【Hy vọng cậu ta thú vị hơn người trước. Tên đó chết lẹ quá, mất cả hứng!】
【Tiểu người chơi, cậu không nói gì sao? Lấy lòng một chút, chúng ta có thể cho cậu manh mối sống sót, học theo người ở phía trước mà quỳ xuống.】
【Này, sao không quỳ xuống mà xin khán giả giúp đỡ? Hay muốn làm ‘xương cứng’ đây? như vậy đùa bỡn mới có ý nghĩa.】
Những lời trong dòng chat mang đầy ác ý, Thẩm Vân Triết có thể nhận ra rằng những ‘người xem’ này chỉ muốn tìm kiếm niềm vui trên sự đau khổ của cậu, hơn nữa đó còn là một loại vui thú tàn nhẫn.
Những người xem này là ai? Thẩm Vân Triết tự hỏi.
Không phải tất cả mọi người đều đắm chìm trong trò chơi tàn nhẫn này, chỉ có một bộ phận nhỏ người có sở thích đó, mà bộ phận nhỏ này lại rất khó bị phát hiện bởi chính quyền, hay nói cách khác, trò chơi kỳ quái này thực sự đã tìm được một lượng lớn những người yêu thích trò chơi tàn nhẫn?
Nhưng không quan trọng, ngay từ đầu cậu chỉ muốn tìm một công việc, sao lại rơi vào hoàn cảnh này, không những không tìm được việc mà còn bị lừa vào xem tự sát phát sóng trực tiếp.
Còn có những người xui xẻo hơn cậu sao?
“Tôi nói các người……” Thẩm Vân Triết thử giao tiếp với dòng chat, nhưng ngay lúc đó, giọng cậu đột nhiên im bặt.
Cùm cụp một tiếng, có lẽ chỉ có Thẩm Vân Triết mới nghe thấy âm thanh kỳ lạ này, bởi vì cậu cảm nhận được có thứ gì đó gõ vào vai mình.
Không dám mở miệng nói chuyện, Thẩm Vân Triết vẫn nhìn vào màn hình, trong đó cậu thấy một bóng dáng mờ ảo, chỉ có thể nhìn thấy phần dưới của một người đàn ông mặc bộ vest, dường như đang treo trên trần nhà, mũi chân lảo đảo lắc lư, mỗi lần đung đưa đều va chạm vào vai cậu.
Cậu không dám động, ngay cả ngón tay cũng bắt đầu run rẩy.
Người đàn ông treo cổ, tự sát phát sóng trực tiếp!
【Đúng là phương thức lên sân khấu đặc sắc.】
【Người mới đây là quỷ thắt cổ sao? Gần nhất có phải có không ít người mới bị phát sóng trực tiếp kéo vào không?】
【Tôi đã thấy ghi chép, 99 người, chỉ còn thiếu đúng một người là đủ 100, ha ha ha, thiếu một người!】
【Tôi thích nhất loại thất bại trong gang tấc này.】
Dòng chat vẫn đang đổi mới, nhưng Thẩm Vân Triết không thể chú ý đến những chữ viết đang trôi nổi, cậu gắt gao nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, chăm chú vào phần dưới của người đàn ông không ngừng đong đưa. Đúng lúc này, Thẩm Vân Triết cảm nhận được có thứ gì đó bắt được ống quần của mình, cậu không cúi đầu, vì đã dự đoán được điều gì sẽ xảy ra.
Mùi máu tươi xộc vào mũi, một chất lỏng dính nhớp chảy vào giày cậu, một bàn tay tái nhợt từ bên hông cậu vươn tới, bàn tay đó bắt đầu kéo dài, cứ như vậy duỗi đến chỗ cậu nắm điện thoại, những ngón tay dính máu bám vào tay cậu, lạnh như băng.
“Để tôi yên!” Thẩm Vân Triết không thể kiềm chế được, ném điện thoại cùng bàn tay tái nhợt đi, cả người lao ra ngoài, cậu tự nhận rằng đây là lần chạy nhanh nhất trong đời mình.
Cậu không quay đầu lại, cũng không trở về nhặt cái điện thoại đang phát sóng trực tiếp, bước chân cậu nhanh chóng biến mất ở hành lang.
Vì vậy, cậu hoàn toàn không nhìn thấy cái điện thoại rơi trên mặt đất vẫn phát sóng hình ảnh của cậu, cũng không nghe thấy âm thanh vui sướng của khán giả trong dòng chat.
【Máu đã thấm vào rồi, người chơi mới này chắc chắn không thể sống sót nổi.】
【Thật sự nghĩ có thể chạy sao? Đây mới chỉ là đánh dấu mà thôi, con quỷ thắt cổ này tôi thích nhất bởi nó sẽ không giết người ngay từ đầu, mà sẽ đánh dấu sau đó chơi đùa với con mồi rồi mới giết.】
【Hy vọng hắn có thể trụ lâu một chút, lần trước tên kia chạy một vòng đã không chịu nổi sụp đổ rồi, chẳng thú vị gì cả.】
Không biết chạy bao lâu, Thẩm Vân Triết thở hổn hển nhìn xung quanh, nói thật cậu rất ít khi đến bệnh viện, càng đừng nói đây là một cái xa lạ bỏ hoang bệnh viện, Thẩm Vân Triết không rõ mình hiện tại ở đâu, bệnh viện luôn có sơ đồ chỉ dẫn, sơ đồ này thường đặt ở đại sảnh.
Thẩm Vân Triết nuốt một ngụm nước bọt, nhanh chóng đi về phía đại sảnh, tìm kiếm chút manh mối về lối đi.
Vì là bệnh viện bỏ hoang, nơi này không có cảm giác sạch sẽ, khắp nơi đều là bụi bẩn, bụi bẩn bao phủ các loại công cụ kim loại tàn tạ, có vẻ như đã sinh rỉ sắt, nhìn bên cạnh thì cả những mảnh kính cũng đã vỡ vụn, còn tồi tệ hơn so với bình thường, như thể đã trải qua một cuộc tàn sát đầy bạo lực.
May mắn là trong đại sảnh còn sót lại sơ đồ chỉ dẫn, có lẽ vì nó cao nên chỉ có một phần nhỏ ở dưới bị hư hại.
Trên sơ đồ, Thẩm Vân Triết xác định mình hiện đang ở tầng 3 của bệnh viện, tầng này có một lối đi trực tiếp đến khu nằm viện, nhưng lối đi này yêu cầu phải dùng thang máy.
Có ai ngu ngốc đến mức trong tình huống như vậy mà đi thang máy? Đây rõ ràng chính là cái bẫy kinh điển trong phim kinh dị!
Nói như vậy, tầng một và tầng hầm đều sẽ có lối đi thông đến khu nằm viện, nhưng bản đồ dưới đã bị xé sạch, Thẩm Vân Triết không hề nghĩ đến việc tự mình đi xuống xem.
Đúng lúc này, tí tách, một vài giọt nước từ trên trời rơi xuống trúng vào trán cậu, Thẩm Vân Triết sửng sốt, đưa tay sờ soạng, thấy tay mình dính đầy máu, vội vàng lùi lại một bước và ngẩng đầu lên, cậu thấy trần nhà đang từ từ thấm ướt máu, từng giọt máu chảy xuống, và một đôi chân lảo đảo từ trên cao rơi xuống.
Lần này, đôi chân liên quan đến phần eo rơi xuống đất, phát ra tiếng xoạch, máu bắn tung tóe, giống như ném một con cá chết lên mặt đất xi măng.
Người đàn ông nửa người trên đến muộn, hắn vẫn treo trên dây thừng, cổ bị kéo căng, đây là lần đầu tiên Thẩm Vân Triết nhìn thấy khuôn mặt người chết, sắc mặt tái nhợt, tròng mắt xông ra, đầu lưỡi thè ra, đó là một loại khắc sâu vào linh hồn, Thẩm Vân Triết cảm thấy đầu óc ong một tiếng, cậu nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của mình, và cả tiếng tim đập thình thịch.
“Đại ca… hai chúng ta không thù không oán. Hay là… anh đi tìm người đã hại chết mình để báo thù đi?” Thẩm Vân Triết miễn cưỡng không ngã ngồi xuống đất, nhưng nếu đi thêm hai bước chắc chắn sẽ chân mềm đến té ngã.
Người treo cổ đương nhiên không nghe thấy Thẩm Vân Triết nói, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào cậu, đôi mắt trắng dã, ngón tay vặn vẹo chỉ về phía Thẩm Vân Triết.
Tất cả những điều kinh dị đều không thể diễn tả được những gì đang xảy ra trước mắt cậu, Thẩm Vân Triết không ngừng lùi lại, cho đến khi lùi đến cửa sổ, mảnh kính vỡ dưới chân cậu, nhưng Thẩm Vân Triết đã không còn đường lui.
Nơi này là tầng 3, chỉ cần không chạm đến những nơi quan trọng sẽ không có cánh tay gãy chân, có thể sẽ bị ngã nhưng ở đây bị quỷ giết thì chẳng còn gì!
Thẩm Vân Triết dùng khuỷu tay mạnh mẽ đập vỡ cửa sổ, bằng tốc độ nhanh nhất nhảy từ tầng 3 xuống, khi rơi xuống đất, Thẩm Vân Triết đầu óc trống rỗng, cuối cùng hắn mới chậm rãi đứng dậy, ngồi quỳ trên mặt đất ngẩng đầu nhìn lên, người đàn ông tái nhợt dán mặt vào cửa sổ, gắt gao nhìn chằm chằm hắn.
Cậu nổi da gà khắp người, toàn thân không thể kiểm soát mà run rẩy.
Vừa rồi thiếu chút nữa là xong đời!
Nơi này thật là đáng sợ!
Miễn cưỡng đứng lên, đầu gối cậu tiếp xúc với mặt đất khiến đau nhói, Thẩm Vân Triết không dám dừng lại để nhìn, chỉ có thể hướng về một nơi mà cậu cảm thấy không nguy hiểm.
Nhưng cậu trong lòng cũng rất rõ ràng, người treo cổ đó sẽ đuổi theo cậu, cho đến khi cậu không thể chạy nữa hoặc tâm lý sụp đổ, đó cũng là điều mà người xem trong phát sóng trực tiếp muốn thấy, cậu chỉ là một người bình thường, trong thực tế không thể đối phó với những thứ phi tự nhiên này.
Cứ bước từng bước một, Thẩm Vân Triết thở hổn hển, tiếp tục vận động quá tải trong hôm nay.
“Ngày mai nhất định sẽ đau chân đến khóc.” Thẩm Vân Triết nghĩ.
【Đinh, kiểm tra tình huống đặc thù, hệ thống tự động thức tỉnh.】
Thẩm Vân Triết đứng khựng lại tại chỗ, quán tính khiến cậu suýt nữa ngã, sau khi ổn định thân thể, cậu không ngừng nhìn xung quanh, tìm kiếm âm thanh phát ra.
【Không cần tìm kiếm, tôi không có hình thể thật, hiện tại đang ở trong đầu cậu, đương nhiên cũng không cũng không phải là oán niệm hay quỷ quái gì cả.】
【Đừng hỏi gì cả, cũng đừng để lộ sự tồn tại của hệ thống. Ta sẽ giúp ngươi sống sót ở thế giới này.】
【Để ta xem nào... đây là bệnh viện, vậy thì hẳn không thành vấn đề.】
【Kích hoạt "Song Song Thế Giới: Bác Sĩ". Câu thông: Xác nhận.】
【Đồng bộ: Bắt đầu!】