“Con về là tốt rồi.” Ánh mắt viện trưởng tràn đầy sự quan tâm, bà ấy đi một vòng quanh Kỳ Yến Ngưng.

Được bao bọc bởi ánh mắt ấy, Kỳ Yến Ngưng cảm thấy như đang ngâm mình trong làn nước ấm dễ chịu, khiến lòng cậu dâng lên một chút tê dại.

“Con gầy đi rồi.” Viện trưởng đau lòng nói: “Có phải đã lâu rồi con không ăn uống đầy đủ không?”

“Mẹ nấu sườn hầm đấy, lát nữa con ăn nhiều một chút. Người trẻ tuổi sao lại để mình gầy như vậy chứ.”

Mẹ viện trưởng lải nhải, Kỳ Du thấy Kỳ Yến Ngưng có vẻ hơi không được tự nhiên, tuy không hiểu tại sao nhưng vẫn tiếp lời: “Mẹ, đó là do tính chất công việc của em ấy!”

Mẹ viện trưởng bị Kỳ Du đẩy về phía nhà bếp, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Đang tuổi ăn tuổi lớn, gầy như vậy thì làm sao được? Phải ăn nhiều một chút, béo lên một chút mới tốt…”

Kỳ Yến Ngưng đứng im tại chỗ, hoàn toàn không nhận ra trong mắt mình đã ánh lên ý cười.

“Anh A Ngưng!” Một cậu bé khoảng năm, sáu tuổi nắm lấy tay Kỳ Yến Ngưng.

Cậu khẽ giật mình, có chút không tự nhiên nhưng vẫn không gỡ tay ra.

Nhìn đứa trẻ kháu khỉnh khỏe mạnh trước mặt, gương mặt cậu bé toát lên vẻ hồn nhiên vui vẻ, giọng nói cũng rất trong trẻo: “Anh A Ngưng, lâu lắm rồi anh không về, em nhớ anh lắm á!”

Những lời nói như vậy, Kỳ Yến Ngưng chưa từng được nghe. Trước đây, dưới trướng cậu cũng có một đám tiểu thái giám năm, sáu tuổi. Cậu đã là tổng quản đối xử với tiểu thái giám tốt nhất trong cả hoàng cung, nhưng bọn họ hoàn toàn không có được sự hồn nhiên vui vẻ như vậy. Trên mặt chúng đều là sự thận trọng và vẻ hiểu chuyện trước tuổi, giọng nói không cao không thấp, đều là kiểu rập khuôn đã được huấn luyện kỹ càng.

Được cậu bé dắt tay, trong tiếng ríu rít chia sẻ của cậu bé, Kỳ Yến Ngưng bước về phía nhà ăn của cô nhi viện.

Nhà ăn của cô nhi viện là một căn phòng không lớn, bên trong có hai dãy bàn, tuy cũ kỹ nhưng rất sạch sẽ.

Kỳ Yến Ngưng ngồi xuống, rồi lại đứng dậy, có chút lúng túng tìm khay ăn của mình theo trí nhớ, sau đó đi đến chỗ lấy cơm. Đã lâu dì nấu ăn cũng không gặp cậu, mỗi món đều múc cho cậu một muỗng lớn, đặc biệt là món sườn xào chua ngọt, gần như che kín cả khay.

Cậu bưng khay cơm đầy ắp, tìm một chỗ ngồi xuống. Kỳ Du ngồi xuống đối diện cậu.

“Sao không ăn đi?” Kỳ Du ăn được vài miếng, thấy Kỳ Yến Ngưng cứ nhìn chằm chằm vào khay cơm mà không động đũa, trong mắt tràn đầy những suy tư phức tạp, liền lên tiếng hỏi.

Kỳ Yến Ngưng nghe vậy, mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, cầm đũa lên gắp một miếng sườn nhỏ, đưa vào miệng.

Rất ngon.

Khác với sự tinh tế hoàn mỹ của món ăn trong cung, những món ăn này mang đậm hơi thở cuộc sống đời thường.

Kỳ Yến Ngưng cụp mắt, động tác ăn cơm rất nghiêm túc, dáng vẻ cậu tao nhã, một khay cơm vô cùng đơn giản, được cậu ăn như thể đang thưởng thức sơn hào hải vị.

“Rất ngon.” Kỳ Yến Ngưng dừng một chút, nhấn mạnh.

“Ngon thì em ăn nhanh đi.” Kỳ Du mỉm cười hai mắt cong lên.

Khoảng thời gian sau đó, cả hai đều im lặng, chỉ chăm chú thưởng thức món ngon trong khay.

Cho đến khi TV trong nhà ăn bắt đầu phát chương trình《Thần tượng tiến hành thời》.

Đó là chương trình tuyển chọn Kỳ Yến Ngưng đã từng tham gia. Mọi người trong cô nhi viện đều không biết cậu đã rút lui, chỉ có mẹ viện trưởng và Kỳ Du biết.

Sắc mặt Kỳ Du thay đổi, định bước tới đổi chương trình khác, nhưng sắc mặt Kỳ Yến Ngưng lại không hề dao động, thậm chí còn mang theo ý cười nhàn nhạt: “Không sao, cứ xem cái này đi. Em muốn xem thử màn trình diễn của bạn em lần trước thế nào.”

Kỳ Du định nói gì đó nhưng lại thôi, thấy cậu như vậy, cuối cùng cũng không tắt TV đi, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn Kỳ Yến Ngưng, rõ ràng là có chút lo lắng.

Kỳ Yến Ngưng nhận ra phản ứng của Kỳ Du, nhưng cũng không để tâm. Cậu đang chăm chú xem chương trình.

Phần trình diễn của La Hoành vừa kết thúc, cho dù đã được biên tập và chỉnh sửa âm thanh nhưng cũng không thể che giấu được sự thật là màn trình diễn của anh ta rất bình thường. Mà tiếp theo là phần trình diễn của Bùi Hoán.

Bùi Hoán tỏa sáng rực rỡ trên sân khấu, đặc biệt dường như chương trình muốn lấy phần trình diễn này làm điểm bùng nổ cho tập này, nên đã biên tập kỹ lưỡng hơn, giữ lại trọn vẹn sự tỏa sáng của Bùi Hoán.

Ống kính quay cận mặt, khuôn mặt non nớt nhưng đầy sức hút của Bùi Hoán được phóng to hết cỡ, khiến người ta phải nín thở.

Kỳ Yến Ngưng nhìn chăm chú vào khuôn mặt đó, nhíu mày. Nếu có đủ thời gian, đáng lẽ ra có thể tinh tế hơn. Nhưng thời gian có hạn, cậu chỉ có thể cố gắng tạo ra hiệu ứng mạnh mẽ nhất có thể.

Xem xong phần trình diễn của Bùi Hoán, cậu không còn chú ý đến chương trình nữa.

Kỳ Du tiến lại gần, gượng gạo an ủi: “Bạn của em, La Hoành đó, có lẽ là do sơ suất...”

“Không, cậu ta không phải bạn của em.” Kỳ Yến Ngưng nhướng mày: “Người em muốn xem là Bùi Hoán.”

“Bùi Hoán?” Giọng Kỳ Du cao hơn một chút: “Là bé xinh đẹp vừa rồi trên sân khấu sao?”

“Đúng vậy, là cậu ấy.”

“Stylist của chương trình tụi em đột nhiên khai sáng sao? Trước đây Bùi Hoán không xinh đẹp như vậy… Tuy nhiên, kiểu trang điểm này rất hợp với cậu ấy, rất phù hợp với khí chất và ngoại hình của cậu ấy.” Kỳ Du nhớ lại sân khấu vừa rồi, lẩm bẩm.

Kỳ Yến Ngưng không nói gì, chỉ mỉm cười.

Cậu và Kỳ Du ở lại cô nhi viện chơi với bọn trẻ cả buổi chiều, rồi trò chuyện với mẹ viện trưởng, cuối cùng cũng xua tan được nỗi lo lắng của bà ấy dành cho cậu.

Trên xe trở về, Kỳ Yến Ngưng đăng nhập Tinh bác.

Hiện tại chắc chắn tài khoản chính của nguyên chủ tràn ngập những bình luận ác ý, tạm thời cậu không định sử dụng nữa, mà đăng ký một tài khoản phụ.

Đầu tiên là tìm kiếm Kỳ Yến Ngưng.

Quả nhiên vẫn là một mảng chỉ trích. Tuy nhiên, sau thông báo của chương trình và việc cậu rút lui, fan hâm mộ của các thực tập sinh khác không còn coi cậu là đối thủ nữa, nên số lượng bình luận ác ý đã giảm đi một nửa.

Có lẽ sau một thời gian nữa, khi sự chú ý của công chúng chuyển hướng, cái tên Kỳ Yến Ngưng sẽ hoàn toàn chìm vào quên lãng.

Cậu dửng dưng lướt qua, xác nhận La Hoành không gây ra chuyện gì mới, sau đó mới chuyển sang tìm kiếm Bùi Hoán.

Thậm chí không cần tìm kiếm, chương trình phát sóng tối qua, sân khấu《Ánh Trăng》hiện vẫn đang nằm trên top tìm kiếm.

#Sân khấu Ánh Trăng quá tuyệt vời#

#Ánh Trăng Bùi Hoán#

#Bùi Hoán Omega Trong Truyện Có Khuôn Mặt Rồi#

Có tới ba hot search liên quan đến Bùi Hoán, cái đầu tiên là do tổ chương trình mua, đang ở vị trí thứ năm. Hai cái còn lại là tự động lọt top nhờ lượt thảo luận.

Hot search trên quảng trường, đâu đâu cũng thấy hình động sân khấu của Bùi Hoán, thiếu niên mang vẻ đẹp như quả đào mật khiến đám người hóng hớt và fan hâm mộ phải trầm trồ thán phục.

【Đây là bé xinh đẹp nào đây! Lại đây để chị thơm một cái nào!】

【Woa, Bùi Hoán là ai vậy? Mị mặc kệ, hôm nay mau đến kết hôn với mị!】

【Đây là ai thế? Đẹp quá đi!】

……

Sau khi fanclub của Bùi Hoán nhận ra tình hình thì luống cuống tay chân đi khắp nơi trên Tinh bác để quảng bá.

【Đây là Bùi Hoán của tụi mình! Bé ngọt ngào chính hiệu, tính cách hướng nội nhưng nhảy siêu đỉnh! Quan trọng hơn là, cậu ấy có một vòng eo cực phẩm hehehe…】

Trong một ngày Tinh bác của Bùi Hoán đã tăng vọt lên vài trăm nghìn fan, tuy nhìn có vẻ không nhiều, nhưng đây đều là những fan hâm mộ mới gia nhập, tràn đầy năng lượng, vì vậy, số phiếu bầu trên bảng xếp hạng của cậu ấy gần như tăng vọt.

Kỳ Yến Ngưng nhìn sự ồn ào trên hot search, vẫn giữ vẻ mặt bình thản, hoàn toàn không nhìn ra được chính cậu là người đã tạo nên sự bùng nổ này.

Đánh giá trên mạng rất tốt, điều này rất đáng mừng.

Kỳ Yến Ngưng cất điện thoại, được Kỳ Du đưa về nhà.

“A Ngưng, em phải sống thật tốt.” Kỳ Du xuống xe, ôm lấy Kỳ Yến Ngưng.

Ánh mắt cô ấy tràn đầy sự lo lắng chân thành, dịu dàng vuốt ve mái tóc của Kỳ Yến Ngưng.

Cả người Kỳ Yến Ngưng cứng đờ, nhưng rất nhanh sau đó đã thả lỏng.

Cậu nhìn thẳng vào mắt Kỳ Du, kiên định và tự tin: “Em sẽ.”

Kỳ Du cảm thấy, dường như Kỳ Yến Ngưng đã thay đổi. Trở nên chín chắn hơn trước, trên người toát ra một khí chất khó nắm bắt, khiến cậu trông giống như một người có địa vị.

Nhưng Kỳ Du không cảm thấy kỳ lạ, chỉ cảm thấy vô cùng đau lòng. Trải qua một cuộc công kích trên mạng như vậy, thử hỏi ai mà không thay đổi?

Kỳ Du nhìn cậu thật lâu, một lúc sau mới mỉm cười, cô ấy vỗ vai cậu: “Ngày mai bắt đầu vào tổ rồi, sáng mai chị đến đón em, nhớ đừng đến muộn đấy.”

“Chỉ mới một thời gian ngắn không ở trong tầm mắt của chị mà đã xảy ra chuyện lớn như vậy rồi, chị phải để em trong tầm mắt của mình mới được!” Kỳ Du giả vờ hung dữ nói.

“Tối nay ngủ sớm đi, chị đi đây.”

Nói xong, không đợi Kỳ Yến Ngưng lên xe, cô ấy đã dứt khoát rời đi.

Kỳ Yến Ngưng bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng trong mắt lại hiện lên ý cười nhàn nhạt.

Ngày hôm sau, cậu dậy sớm ra khỏi nhà, xách theo hành lý đơn giản đến tổ chương trình《Your star》.

Lúc này, đạo diễn nhón chân chờ đợi cậu.

“Kỳ Yến Ngưng!” Đạo diễn mũm mĩm gần như rưng rưng nước mắt nắm lấy tay Kỳ Yến Ngưng: “Cuối cùng cậu cũng đến rồi!”

Kỳ Yến Ngưng rút tay ra, vẻ mặt khó hiểu nhìn đạo diễn.

Lúc này đạo diễn mới cười khổ giải thích với cậu.

Hóa ra, buổi tuyển dụng chiều hôm qua cũng không suôn sẻ, những người đến ứng tuyển hoặc là quá cứng nhắc, hoặc là quá kỳ quặc. Đến cuối cùng, đạo diễn cũng đành bất lực, miễn cưỡng chọn ra trong đám người kỳ quặc đó vài người không quá đáng sợ.

Vì vậy, Kỳ Yến Ngưng với gu thẩm mỹ tuyệt đỉnh đã trở thành cọng rơm cứu mạng cuối cùng của đạo diễn.

Ông ấy quyết tâm phải tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp với Kỳ Yến Ngưng.

Tối hôm đó, đạo diễn lại một lần nữa ngứa tay tìm kiếm đánh giá về chương trình. Ông ấy cứ nghĩ sau khoảng thời gian dài như vậy, danh tiếng của chương trình sẽ tốt đẹp hơn một chút, nhưng không ngờ, cùng với màn bùng nổ của sân khấu Bùi Hoán trong《Thần tượng tiến hành thời》, chương trình của họ lại bị đào lên hành hình một lần nữa.

Đặc biệt là, trang điểm tạo hình trong MV ca khúc chủ đề của họ cũng sử dụng phấn má hồng với diện tích lớn.

Vì vậy, trên mạng, một bức ảnh so sánh bắt đầu được lan truyền chóng mặt.

Một bên là gương mặt giống như mông khỉ của Tiêu Anh Dật center trong ca khúc chủ đề của họ, bên kia là gò má được phấn má hồng tôn lên như quả đào mật của Bùi Hoán.

Sự tương phản quá lớn khiến chương trình Nhĩ Tinh một lần nữa rơi vào vòng xoáy chế giễu của cư dân mạng.

Đạo diễn suy sụp.

Là một người đàn ông, ông ấy đã mất ngủ đến tận 4 giờ sáng vì những bình luận ác ý, sau đó bò dậy chờ Kỳ Yến Ngưng đến tận bây giờ.

Nghe đạo diễn tố khổ về stylist của Thần Tượng Tiến Hành Thời, Kỳ Yến Ngưng không có bất kỳ phản ứng nào, cứ như thể stylist “ẩn giấu thực lực, đột nhiên khai sáng” trong miệng đạo diễn không phải là cậu vậy.

Cậu ngắt lời đạo diễn đang lải nhải, hỏi: “Đạo diễn Lận, công việc hiện tại của tôi là gì.”

Đạo diễn, chính là Lận Hùng bị cắt ngang lời nói, cũng không hề tức giận, ngược lại còn ân cần nhìn Kỳ Yến Ngưng: “Là thế này... Tôi dự định quay lại MV ca khúc chủ đề, cần mua lại đồng phục, cậu xem qua trước cho ý kiến?”

Ca khúc chủ đề?

Trong đầu cậu hiện lên MV mình đã xem tối qua.

Vest bó sát kết hợp với giày thể thao, trên mặt là lớp trang điểm đậm và kỳ quái…

Gu thẩm mỹ này thật sự là…

Kỳ Yến Ngưng xoa xoa giữa mày, khẽ chậc một tiếng.

Thấy cậu như vậy, đạo diễn vội vàng giải thích: “Thật ra ca khúc chủ đề của chúng tôi là do nhạc sĩ nổi tiếng trong nước sáng tác, phần lời bài hát cũng là do nhạc sĩ và nhà thơ nổi tiếng hợp tác, rất hay.”

Ông ấy lẩm bẩm để gỡ gạc lại chút mặt mũi: “Thật ra thì MV cũng tạm được, có chút hơi hướng cổ điển mà, chỉ là không còn thịnh hành nữa thôi, hồi đó chúng tôi rất thích kiểu MV như vậy…”

Vẻ mặt Kỳ Yến Ngưng khó đoán liếc nhìn đạo diễn, đạo diễn bối rối im lặng. Ông ấy cũng biết, MV ca khúc chủ đề thật sự có hơi… “đặc biệt”.

Hôm qua khi Kỳ Yến Ngưng xem hoàn toàn không chú ý đến ca khúc chủ đề như thế nào. Dưới cú sốc thị giác quá lớn đó, cậu có thể xem hết được là vì lý do công việc.

Cậu cảm thấy tâm lý của mình đã bình tĩnh hơn rất nhiều.Nếu là trước đây, có người dám đưa thứ như vậy đến trước mặt Kỳ Yến Ngưng - Đại tổng quản Thượng Y Cục, thì cậu sẽ gói ghém cả thứ đó lẫn người lại rồi chôn xuống Ngự Hoa Viên làm phân bón.

“Để tôi nghe qua bài hát trước đã.” Kỳ Yến Ngưng dừng một chút, bổ sung: “Đừng có mở MV.”

Nghe xong bài hát, Kỳ Yến Ngưng nhíu mày.

Theo gu thẩm mỹ của cậu, rõ ràng đây là một bài hát rất hay, trong sáng, tràn đầy hơi thở tuổi trẻ, lại có chút tao nhã. Nghe xong khiến người ta liên tưởng đến những thiếu niên xuất thân gia giáo, tràn đầy nhiệt huyết.

Một bài hát như vậy, tại sao lại có thể được dàn dựng thành ra như thế?

Kỳ Yến Ngưng nhìn đạo diễn, ánh mắt đầy vẻ đăm chiêu.

Người này… Gu thẩm mỹ như vậy, làm sao có thể lăn lộn trong giới đạo diễn được nhỉ?

Dưới ánh mắt của cậu gương mặt đạo diễn đỏ bừng.

Ông ấy lắp bắp muốn nói gì đó, nhưng Kỳ Yến Ngưng không cho ông ấy cơ hội đó.

Kỳ Yến Ngưng mở điện thoại, lướt trang web mua sắm: “Tôi hiểu rồi, bây giờ đặt may cũng không kịp nữa, mua trên mạng luôn đi. Cái này, giao hàng trong ngày.”

Ngón tay thon dài lướt nhanh qua giỏ hàng đầy ắp quần áo, dừng lại ở một bộ vest mang phong cách học viện.

“Có thể in logo theo yêu cầu, gấp rút làm một trăm bộ chỉ cần nửa ngày, tối nay có thể nhận được.” Giọng Kỳ Yến Ngưng có chút lười biếng, nhưng lại toát lên vẻ chắc chắn.

Đạo diễn nhìn kỹ, hai mắt lập tức sáng lên!

“Chính nó!” Đạo diễn thốt lên: “Đẹp quá!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play