“Sắp lên sân khấu rồi, Kỳ Yến Ngưng cư nhiên ở trong phòng hóa trang ngủ?”
“Anh ta không được lên sân khấu, đành phải tự sa ngã thôi!”
“Huống hồ anh ta sợ cái gì, đã bám được đạo diễn rồi mà.”
“Quả nhiên khác với những người không có chỗ dựa như chúng ta, trách không được hát nhảy đều phế mà có được nhân khí cao, không biết sau lưng làm cái gì?”
“Đáng tiếc nha, bám được đạo diễn cũng vô dụng, không phải bị loại rồi sao?”
“Không từ thủ đoạn vẫn là rơi vào cái kết cục như vậy, thật xứng đáng!”
Ồn muốn chết. Một đám nam nhân ríu rít âm dương quái khí, còn ồn hơn so với hậu cung của Cảnh Đức Đế.
Yến Kỳ Ngưng không kiên nhẫn mà nhíu chặt mày.
Đại não cậu một mảnh hỗn loạn, cũng không thể lý giải mấy người này đang nói cái gì. Nhưng nếu dám làm ảnh hưởng cậu ngủ, đã không biết bị nhét vào cái góc xó xỉnh nào trong cung dưỡng lão chờ chết rồi.
“Im lặng hết đi!” Một giọng nam khác vang lên, thanh âm tuy trong trẻo nhưng mang theo sự giả tạo nồng đậm.
Người này hiển nhiên có chút uy tín, đám người an tĩnh lại.
“Đừng nói Kỳ Yến Ngưng như vậy, anh ấy bị dư luận ép rút lui, đừng chọc vào nỗi đau của anh ấy nữa.”
Thanh âm giả mù sa mưa vang lên, nhìn như lo lắng, nhưng ở trong tai Kỳ Yến Ngưng, ý tứ đắc ý dào dạt kia che dấu không nổi.
“Kỳ Yến Ngưng, tỉnh tỉnh!” Giọng nam trong trẻo tới gần, vươn tay muốn lay Kỳ Yến Ngưng.
Kỳ Yến Ngưng còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, nhưng phát hiện có người tới gần, theo bản năng cậu bắt lấy cánh tay kia, nhanh chóng vặn một cái…
“A! Buông tay! Đau quá!” Tiếng hét chói tai kinh hoảng đau đớn vang lên.
Xung quanh một mảnh ồn ào.
“Kỳ Yến Ngưng, anh như thế nào lại đả thương người!”
“Đúng vậy, anh đã bị loại rồi, A Hành còn phải lên sân khấu!”
……
Âm thanh hỗn loạn này rốt cuộc làm Kỳ Yến Ngưng thanh tỉnh, cậu trợn mắt, trước mắt là hoàn cảnh lạ lẫm và những người xa lạ.
Đây là một gian phòng không lớn, bên trong nơi nơi đều là những tấm gương soi từng nét, trước gương là vô số bóng đèn sáng chói, dẫn đến căn phóng này có chút chói mắt.
Vô số ký ức bỗng nhiên tràn vào trong đầu, làm đầu óc Kỳ Yến Ngưng trướng đau. Cậu nhướng mày, vì đau đớn mà có vài phần bực bội.
Ký ức thực mau được tiếp nhận.
À, cậu đã chết.
Kỳ Yến Ngưng híp mắt nghĩ.
Cũng không biết sau khi cậu chắn nhát đao kia cho Cảnh Đức Đế, Vạn Thọ Yến sẽ kết thúc như thế nào. Bữa tiệc Vạn Thọ xuất hiện thích khách, hoàng đế tất nhiên nổi giận, sau một thời gian Ung triều nhất định sẽ xuất hiện rung chuyển lớn.
Nhưng những điều đó, đều không liên quan gì đến Kỳ Yến Ngưng hiện tại nữa.
Cậu hiện tại chỉ là một “thần tượng” tham gia chương trình tuyển chọn, vốn dĩ bị đánh giá kém vì năng lực không đủ, lại bị chụp lén lúc ra vào phòng của đạo diễn, trong lúc nhất thời dư luận nổ tung, vô số suy đoán cùng ác ý chen chúc tới.
Cậu bị toàn mạng chống lại, làm phải rời khỏi chương trình. Mà ngay trong đêm trước buổi biểu diễn, cậu bị đạo diễn đuổi khỏi đoàn với lý do làm ảnh hưởng danh tiếng chương trình.
Đối mặt với những lời nói đầy oán hận của các đồng đội, ánh mắt khác thường của những người khác, nguyên chủ hết đường chối cãi, ngay lúc cậu muốn nỗ lực tranh thủ lần cuối cùng lên sân khấu, thì lời trào phúng của tổ nhân viên công tác tiết mục thành cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.
Nguyên chủ không chịu nổi áp lực quá lớn, tim đập nhanh mà chết.
Kỳ Yến Ngưng híp mắt.
Nguyên chủ đơn thuần, căn bản không phát hiện ra đây là một cái bẫy, chỉ biết tức giận. Mà Đại tổng quản Kỳ Yến Ngưng lại là từ triều đình lúc thay đổi triều đại gió tanh mưa máu ra tới, đều không cần cẩn thận cân nhắc, liền biết người khởi xướng hại nguyên chủ chính là người nam nhân dối trá đang ôm cánh tay kêu rên này.
Nguyên chủ thế nhưng hồi trước vẫn luôn cho rằng cái tên A Hành này là người bạn duy nhất của mình trong chương trình.
Đơn thuần đến buồn cười.
“Làm bị thương người khác anh cũng không xin lỗi? Từ cô nhi viện đi ra đúng là không có gia giáo!”
Tóc vàng đứng ở bên cạnh A Hành tức giận không thôi, bất mãn nói.
“Ta không thích có người tới gần.” Kỳ Yến Ngưng nhướng mày nói: “A Hành, là bạn thân nhất của ta, ngươi hẳn phải biết.”
A Hành ôm lấy cánh tay đau nhức mồ hôi tuôn như mưa ngẩn ra, ngẩng đầu lên.
Vừa lúc nhìn thấy ánh mắt ẩn chứa sắc bén cùng trào phúng của Kỳ Yến Ngưng.
Anh ta bị ánh mắt này dọa nhảy dựng, trong lòng chột dạ một chút.
Phải biết rằng, hồi trước Kỳ Yến Ngưng thoạt nhìn bề ngoài lãnh đạm không hay cười, nhưng ánh mắt lại mềm mại như một con dê con mới sinh. Nhưng mà giờ phút này Kỳ Yến Ngưng, khóe miệng mang ý cười, lông mày giãn ra, nhưng ánh mắt lại sắc bén chưa từng có, phảng phất có thể nhìn thấu sự ti tiện của anh ta.
A Hành mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trong lòng nhịn không được miên man suy nghĩ.
Kỳ Yến Ngưng có phải đã biết chuyện ở phòng đạo diễn là do hắn làm? Hay là biết những bức ảnh và video bôi xấu đều do hắn thả ra?
Trong lúc nhất thời tiếng lòng hắn rối loạn, chỉ mong mau rời khỏi đây.
“Đi, chúng ta sắp lên sân khấu rồi.” A Hành nói với người bên cạnh.
Kia tóc vàng không phục: “Anh Hành, chính Kỳ Yến Ngưng không xin lỗi anh! Còn không phải là cùng đạo diễn…”
“Mạc Hợp!” A Hành kêu lên một tiếng bén nhọn, làm cho người xung quanh giật mình.
Bọn họ nhìn về phía A Hành, trong mắt đều là kinh ngạc cùng khó hiểu.
“Mạc Hợp, đừng nói nữa.” A Hành miễn cưỡng nói: “Việc này không có kết luận, chúng ta không thể nói anh ấy như vậy…”
“Chính là anh Hành, không phải anh nói…” Tóc vàng khó hiểu nói.
“Mạc Hợp, bớt tranh cãi đi!” A Hàng nói nhẹ ở bên tai, mang theo ý cảnh cáo.
Nói xong, hắn liền lôi kéo Mạc Hợp, không màng hắn còn đang lẩm bẩm mà mạnh mẽ kéo hắn rời đi.
“La Hành” Kỳ Yến Ngưng lên tiếng.
A Hành, cũng chính là La Hành khựng lại, hơi quay đầu. Những người khác đã đi đến phía sau sân khấu, stylist cũng đi theo, phòng hóa trang chỉ còn lại ba người bọn họ.
Kỳ Yến Ngưng bước đi không nhanh không chậm, tiếng động vang lên trong phòng hóa trang trống.
Tiếng bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng, phảng phất như đạp mạnh vào lòng của La Hành.
Hắn biết trước đó đạo diễn vì lưu lượng, thập phần coi trọng Kỳ Yến Ngưng- một thí sinh nhân khí cao. Nếu không phải vì dư luận, đạo diễn hẳn sẽ bảo vệ Kỳ Yến Ngưng đến vòng cuối.
Nhưng hắn ra tay trước, chặt đứt con đường phía trước của Kỳ Yến Ngưng. Đạo diễn chỉ có thể từ bỏ, đem loại Kỳ Yến Ngưng.
Cái sự tình này xuất phát từ tay hắn, nếu bị đạo diễn biết, tuy rằng hắn có nhà đầu tư làm chỗ dựa, nhưng vị đạo diễn này bối cảnh cường ngạnh hơn nữa tính tình táo bạo sẽ ngầm ra tay, hắn cũng không dám suy nghĩ.
Kỳ Yến Ngưng đặt nhẹ tay lên vai La Hành. La Hành cả người run lên.
“Lá gan nhỏ như vậy, không cần học người khác làm chuyện xấu.” Kỳ Yến Ngưng từ từ mở miệng: “Cẩn thận tự dọa chết mình. Ngươi nói xem có đúng không, A Hành?”
La Hành hô hấp cứng lại.
Anh ta quả nhiên đã biết!
“Tôi không biết cậu đang nói cái gì.” La Hành gượng cười nói.
Nói xong, hắn túm Mạc Hợp không rõ nội tình vội vàng rời đi.
Cửa phòng hóa trang đóng lại, rầm một tiếng thật mạnh.
Kỳ Yến Ngưng kéo một cái ghế dựa qua, tùy ý ngồi xuống. Ký ức của nguyên chủ có chút hỗn loạn, cậu muốn sửa sang lại một chút, như vậy, cậu mới có thể đủ biết kế tiếp muốn làm cái gì.
Cậu nhắm mắt trầm tư.
Không nghĩ tới cửa phòng hóa trang lại đột nhiên mở ra, từ khe cửa lộ ra một thân ảnh rụt rè.
“A Ngưng, cậu…”
Kỳ Yến Ngưng bị quấy rầy, chợt mở to mắt, không kiên nhẫn mà nhìn về phía người tới.
Người tới sợ tới mức co rụt, lại thăm dò tiến vào.
“A Ngưng, cậu không sao chứ?” Nam sinh tóc xoăn rảo bước tiến lên phòng hóa trang: “Cái kia… Đừng thương tâm, hết thảy đều sẽ ổn.”
Cậu nam sinh an ủi một cách khô cằn, đôi mắt to sáng long lanh mang theo vài phần cẩn thận.
Kỳ Yến Ngưng tự hỏi một lượt.
À, đây là bạn cùng phòng của nguyên chủ ở tiết mục, tên là Bùi Hoán. Đứa nhỏ này có tâm tư lương thiện, đồng dạng thực lực không tính là quá tốt, bởi vậy luôn muốn cùng nguyên chủ nương tựa lẫn nhau, nhưng nguyên chủ một lòng tín nhiệm La Hành, vây quanh La Hành giống những người khác, thái độ đối với Bùi Hoán không được tốt lắm.
Không nghĩ tới, nguyên chủ vừa mới gặp nạn, bạn bè bên cạnh bỏ đá xuống giếng, chỉ có cậu nam sinh mà nguyên chủ không coi như bạn này đến nói một câu an ủi.
“Ta còn ổn.” khóe miệng Kỳ Yến Ngưng nhẹ nhàng nhếch lên.
“À, vậy, vậy thì tốt.” Bùi Hoán rõ ràng không tin lắm, tự cho là bí mật mà dùng ánh mắt lo lắng nhìn cậu: “Vậy, tôi đi trước, tôi sắp lên sân khấu rồi.”
Nói xong, Bùi Hoán dùng tốc độ khác hoàn toàn với lúc đến phi như bay ra cửa.
“Chờ một chút, Bùi Hoán.” Kỳ Yến Ngưng lười biếng mở miệng.
Sự việc của nguyên chủ nhất thời không giải quyết được, cậu cũng không vội mà giải quyết, nhưng việc trước mắt có thể làm…
Cho đứa nhỏ duy nhất có thiện ý với nguyên chủ này một cơ duyên thật ra rất đơn giản.
Nghe được Kỳ Yến Ngưng gọi, Bùi Hoán lập tức đứng nghiêm, xoay người lại.
Kỳ Yến Ngưng híp mắt, đánh giá Bùi Hoán từ trên xuống dưới một phen.
Bùi Hoán túm góc áo, rũ mắt cắn môi, cực kỳ không tự nhiên. Cậu ấy có thể cảm nhận được ánh mắt không mang theo độ ấm nào của Kỳ Yến Ngưng đảo qua trên người mình.
A Ngưng định làm gì?
Nhận thấy được tầm mắt rời đi, cậu ấy hơi hơi ngẩng đầu, tò mò nhìn về phía Kỳ Yến Ngưng.
Lại thấy cậu đảo qua trên mặt bàn đầy đồ trang điểm rực rỡ muôn màu, từ giữa xách lên một hộp má hồng nhỏ cùng một thỏi son kem bóng đi tới.
“Ngẩng đầu.” Kỳ Yến Ngưng ra lệnh.
Bùi Hoán lập tức ngẩng mặt, nhưng tầm mắt vẫn nhìn về phía sàn nhà.
Kỳ Yến Ngưng dùng ngón tay quệt một chút má hồng, duỗi về phía mặt Bùi Hoán.
Ngón tay lạnh băng dừng ở trước mắt, Bùi Hoán run lên, theo bản năng rụt mặt lại phía sau. Chưa đợi Kỳ Yến Ngưng không kiên nhẫn, cậu ấy lại đem đầu đặt trở lại.
Ngón tay Kỳ Yến Ngưng khựng lại, lực đạo nhẹ đi vài phần, đem phấn má hồng đậm nhạt bôi ở dưới mắt là xương gò má của Bùi Hoán. Lại mở son bóng chấm ở giữa đôi môi đầy đặn của Bùi Hoán.
Tiếp theo, cậu tùy ý cởi nút áo đầu tiên của chiếc áo sơ mi Bùi Hoán đang mặc.
Cậu lui về phía sau một bước, nhìn thành quả của chính mình. Bùi Hoán tay chân luống cuống mà tùy cậu đánh giá.
Kỳ Yến Ngưng suy nghĩ một chút, ánh mắt quét qua toàn bộ phòng hóa trang, từ góc chất các loại vật phẩm trang sức hỗn loạn rút ra một cái ren dải lụa màu đen.
Sau đó buộc lên cánh tay của Bùi Hoán.
Vị trí này, khi đứng yên không nhìn thấy, nhưng một khi bắt đầu nhảy, áo sơ mi mềm mại dồn lên trên, liền lộ ra trên cánh tay trắng như tuyết buộc một sợi ren chạm rỗng thuần đen.
Biểu cảm ngây thơ cùng với gương mặt đỏ bừng, cổ áo sơ mi lộ ra xương quai xanh tinh xảo và dải lụa màu đen lúc ẩn lúc hiện.
Kỳ Yến Ngưng hài lòng gật đầu.
“Được rồi, cậu đi đi.”
Kỳ Yến Ngưng hoàn thành một loạt động tác này ở cửa, Bùi Hoán không có cơ hội nhìn bộ dáng hiện tại của mình.
Cậu có chút muốn soi gương, nhưng Kỳ Yến Ngưng lại chặn đường đi.
“Cậu còn không đi? Tôi nghe được bài hát của tổ La Hành trôi qua một nửa rồi.” Kỳ Yến Ngưng thản nhiên lên tiếng.
Bùi Hoán cả kinh, kế tiếp tổ của La Hành chính là tổ của mình.
“A Ngưng, tôi đi trước!” Bùi Hoán không quan tâm đến thứ khác, vội vàng rời đi.
Cậu chạy theo hành lang đến hậu trường, các đồng đội đã sẵn sàng lên sân khấu.
“Xin lỗi, xin lỗi, tôi làm chậm trễ thời gian!” Bùi Hoán đối mặt với các đồng đội đang bất mãn cúi đầu nhận lỗi.
Thấy cậu như vậy, các đồng đọi cũng không tức giận.
“Mau lấy lại hơi thở chuẩn bị đi, lần sau không được như vậy nữa.” Đội trưởng bất đắc dĩ lên tiếng.
“Được, được.” Bùi Hoán ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn về phía đội trưởng.
“Cậu…” Đội trưởng nương theo ánh sáng sân khấu thấy mặt của Bùi Hoán, cực kỳ kinh ngạc.
Bùi Hoán có chút thấp thỏm, mặt mình có vấn đề gì sao?
Cậu vừa định mở miệng dò hỏi, liền nghe thấy người chủ trì chương trình nói: “Kế tiếp cho mời tổ《Ánh trăng》lên sân khấu!”
Bùi Hoán chỉ có thể nuốt lời định nói xuống, vội vàng theo đồng đội lên sân khấu.
Chỉ có một chút má hồng cùng son dưỡng, sẽ không quá xấu đâu nhỉ? Bùi Hoán không tự tin mà nghĩ.
Cậu đứng yên tại chỗ trên sân khấu, hít sâu một hơi.
Ánh đèn sáng lên.
Cậu nghe được rõ ràng tiếng kinh hô của khán giả bên dưới.
“Trời ơi, tiểu mỹ nhân này là ai?!”
Tác giả có lời muốn nói:
Là ta! Ta Hồ Hán Tam trở về rồi!
Khai văn vui sướng hắc hắc
Lần này là Đại tổng quản tay nghề cao siêu tính tình bất định cùng trà xanh truyện cẩu huyết xưa!
Hy vọng mọi người thích