Âm nhạc vang lên, tổ《Ánh trăng》bắt đầu biểu diễn.
Kỳ Yến Ngưng mang mũ lưỡi trai tùy ý lấy ở phòng hóa trang, đứng dưới hàng ghế khán giả nhìn lên Bùi Hoán đang tỏa sáng rực rỡ.
Nguyên chủ thật sự hát nhảy đều phế, nhưng vần đề Bùi Hoán lại khác nguyên chủ, cậu ấy không biết phô bày năng lực của bản thân.
Bùi Hoán xuất thân từ nhảy hiện đại, trình độ nhảy kỳ thật rất tốt, nhưng không thích ứng được vũ đạo bùng nổ của nhóm nhạc nam. Hơn nữa tính cách cậu ấy tự ti hướng nội, không thể tự tin thể hiện mị lực chính mình, bởi vậy mới mờ nhạt trong biển người.
Bất quá, sân khấu lần này khác hoàn toàn những sân khấu trước đó.
《Ánh trăng》là một bản khiêu vũ mềm mại nhưng vẫn có sự mạnh mẽ, không thuộc loại quá bùng nổ.
Tạo hình và trang bị của tổ tiết mục chuẩn bị cũng theo hướng thanh tao tiên khí. Bùi Hoán có tạo hình ban đầu là áo trắng quần đen, tóc hơi cuốn, thực thanh thuần. Người có năng lực biểu đạt tốt có thể thể hiện được vẻ đẹp thuần khiết của tạo hình này, còn Bùi Hoán chưa đủ năng lực thì chỉ có thể mờ nhạt giữa biển người.
Kỳ Yến Ngưng cơ hồ không cần tự hỏi liền quyết định, nhất định phải tăng thêm cho Bùi Hoán một chút vẻ đối lập.
Tựa như giờ phút này, trên người Bùi Hoán nhìn không ra sự nhạt nhẽo thanh thuần.
Đèn trên sân khấu lớn chiếu rọi xuống, phần má hồng phớt nhẹ trên gò má khiến Bùi Hoán trông như một quả đào chứa mật ngọt. Không phải chín mọng, mà mới chỉ lộ ra một chút phấn, xinh xắn non nớt, mang theo lông tơ mềm mại của quả đào.
Đôi mắt cậu ấy sáng long lanh, thấp thỏm mà chân thành, nhìn ngây ngô cực kỳ, môi lại căng mọng, hồng nhuận ướt át như muốn mê hoặc. Ánh mắt vì không đủ tự tin mà có chút rụt rè kết hợp với tạo hình càng khiến người khác muốn yêu thương.
Cúc áo sơ mi được cài ngay ngắn, chỉ hơi buông lỏng cổ áo, không giống các thành viên khác cởi hơn phân nửa, hoặc là hoàn toàn cởi ra.
Nhưng để lộ trắng ra quá mức gợi cảm ngược lại không bằng để nửa che nửa hở hấp dẫn người khác. Xương quai xanh lộ ra như ẩn như hiện theo động tác, dây ren thuần đen thít chặt cánh tay trắng như tuyết càng làm Bùi Hoán lộ ra vẻ đẹp đầy mê hồn.
Dưới hiệu ứng thị giác như vậy, ngay cả khi tiếng hát của cậu ấy run nhè nhẹ đều như cậu thiếu niên lấy hết can đảm cầu xin thương xót.
Thật sự là đáng thương đáng yêu vô cùng.
“Đây là ai! Thực sự quá đẹp đi!”
“Đây là…Bùi Hoán?”
“Bùi Hoán? Không thể nào! Trước đây cậu ấy giống như cậu em trai, sao đột nhiên lại…”
“Chết tiệt, đẹp quá! Quyến rũ quá!”
“Tạo hình này thật tốt, như một bé vợ xinh đẹp!”
Xung quanh khán giả thét chói tai và vô số lời tán thưởng vang lên, hòa với tiếng hát trên sân khấu cùng vũ đạo tạo thành một bức tranh điên cuồng mà đắm chìm.
Mà Kỳ Yến Ngưng ở dưới sân khấu, mũ lưỡi trai che đi thần sắc của cậu, khí chất thong thả tản ra cùng với một màn này dường như không hợp nhau.
Cậu mang theo ý cười nhìn mọi người xung quanh cuồng nhiệt cùng thần tượng đang rực rỡ trên sân khấu, cảnh tượng như vậy ở thế giới trước của cậu căn bản không tồn tại.
Giờ khắc này cậu mới cảm nhận được đây là thế giới khác. Đây không phải là cung đình lạnh lẽo, không còn những toan tính vô tận, cậu không còn phải là Đại tổng quản Thượng Y Cung mà người nghe đến là mặt biến sắc, mà là một người trẻ tuổi thông thường.
À, có lẽ cũng không bình thường, người bình thường sẽ không cõng trên lưng nhiều lời mắng như nguyên chủ.
Kỳ Yến Ngưng nhướng mày cười như phát hiện điều gì đó thú vị.
Trải qua khoảng thời gian quan sát ngắn ngủi này, cậu đã chắc chắn, gu thẩm mỹ con người xưa nay có điểm chung, tài nghệ trang điểm của cậu cũng không bị mai một.
Hơn nữa, cậu có thể vứt bỏ mọi âm mưu toan tính phiền phức, chuyên tâm làm những việc mình muốn.
Chuyện này, thật tốt quá.
Màn biểu diễn trên sân khấu đã vào đoạn điệp khúc, cho dù là các thực tập sinh hay khán giả, hoặc là nhân viên biểu diễn, đều dồn hết tâm huyết.
Kỳ Yến Ngưng nhìn thật kỹ sân khấu, đem mũ lưỡi trai kéo thấp xuống, xoay người, bước vào giữa hậu trường tối tăm, bỏ lại sau lưng những ồn ào náo nhiệt.
Còn màn trình diễn đáng kinh ngạc bởi vì cậu tùy tay làm ra vẫn tiếp tục.
Khán giả càng thêm sôi trào, những người khác trên sân khấu vào giờ phút này đều trở thành nền cho Bùi Hoán, khán giả chỉ có thể thấy Bùi Hoán tỏa sáng rực rỡ.
Đạo sư thanh nhạc mang tai nghe nhe xong một đoạn của Bùi Hoán, hiếm khi gật đầu.
Tuy rằng kỹ thuật còn non nớt, hát cũng nhỏ, nhưng chuẩn âm không tồi. Càng quan trọng là, giọng hát rất phù hợp với bản thân cậu ấy.
Giọng hát Bùi Hoán trong trẻo, lúc này mang theo chút run rẩy, rất hợp với tạo hình ngây ngô dụ hoặc của cậu ấy, giống như cậu thiếu niên khẩn cầu yêu thương trong ký ức.
Đạo sư vũ đạo càng chìm đắm trong sân khấu, ông lớn tiếng cảm thán: “Không ngờ Bùi Hoán nhổ con, nhưng kỹ thuật vũ đạo lại tốt như vậy!”
Phòng điều khiển trung tâm cũng một mảnh hỗn loạn.
Trên sân khấu vừa biểu diễn được nửa phút, đạo diễn liền phát hiện màn trình diễn này có tiềm năng trở thành sân khấu đỉnh cao, vì vậy, một người vốn bình tĩnh như ông cũng ngồi không yên, ông nhảy dựng lên tranh việc của giám đốc chương trình, đem mọi người mà chỉ huy.
“Mau! Máy quay số 1, hướng về phía Bùi Hoán, quay cận mặt!”
“Số 3, động tác tiếp theo nhất định phả quay được dải lụa trên tay Bùi Hoán!”
“Máy số 6, máy số 8, đều quay Bùi Hoán, con hai người kia không quan trọng! Nhanh tay lên! Hiện tại các ngươi phải quay được mọi động tác của Bùi Hoán, đến một sợi tóc cũng không tha!”
Giám đốc chương trình cùng nhân viên phối hợp với lời đạo diễn, bản thân bọn họ cũng kích động cực kỳ. Đối với màn trình diễn này bọn họ cũng không ôm nhiều hy vọng, nhưng mới vừa nãy, bọn họ phảng phất thấy được một sân khấu đỉnh cao ra đời!
Nhiệm vụ hiện tại của bọn họ là ghi lại tư liệu sống.
Tập này có nổi hay không phải dựa vào màn này!
Mắt đạo diễn phát sáng liên tục, liền quay sang nói với trợ lý đạo diễn: “Cậu thấy không? Điểm bùng nổ tới rồi, Trailer tập sau hôm nay cắt ra đăng lên luôn! Đẩy mạnh vào, tôi muốn tất cả những ai mở Weibo hôm nay đều phải xem được sân khấu đỉnh cao này!”
Mà giờ phút này ở khu chờ của các thực tập sinh, không khí như ngưng trọng.
Bọn họ đều thấy được Bùi Hoán biểu hiện, dù không muốn thừa nhận, nhưng cũng đều nhìn ra trình độ đáng kinh ngạc của Bùi Hoán trên sân khấu.
Giống như viên ngọc bích thô ráp ban đầu được mài giũa tinh xảo bằng phương pháp thích hợp nhất, bày biện ra trạng thái tự nhiên mà xinh đẹp.
Các thực tập sinh hoàn toàn không nghĩ tới, ở thời điểm chương trình đã diễn ra một nửa này, bọn họ cư nhiên phải nghênh đón một con hắc mã.
Bùi Hoán, thực tập sinh này trước đó bọn họ chưa bao giờ chú ý đến quá nhiều, đột nhiên lại trở thành tình địch của bọn họ.
Các thực tập sinh cùng với Bùi Hoán có quan hệ không tồi còn duy trì thể diện, vỗ tay trầm trồ khen ngợi, nhưng những thực tập sinh không thân, cũng không giữ được vẻ mặt bình tĩnh.
Nhóm La Hành chính là một mảnh trầm mặt. Bọn họ luôn khinh thường Bùi Hoán, nhưng giờ phút này, màn trình diễn của Bùi Hoán so với tất cả ai trong số bọn họ đều tốt hơn.
Đặc biệt là La Hành.
Hôm nay màn trình diễn của hắn có thể nói là không tốt.
Chính là bởi vì Kỳ Yến Ngưng nói câu kia! Làm hắn lúc lên sân khấu đều không tập trung được, hát lạc nhịp, nhảy cũng sai động tác.
Đáng chết!
Kỳ Yến Ngưng, tôi muốn cậu không bao giờ ngóc đầu lên được!
La Hành trong lòng oán hận mà nghĩ.
Các thực tập sinh khác một thoáng trầm mặt, cho dù bọn họ có che lại lương tâm, cũng không thể nói hôm nay màn biểu diễn của Bùi Hoán kém của La Hành.
Đặc biệt là Mạc Hợp, cơ hồ là trắng trợn táo bạo mà nhìn La Hành với ánh mắt lo lắng, thiếu chút nữa làm La Hành không duy trì được gương mặt mỉm cười.
Màn trình diễn《Ánh trăng》kết thúc, kết quả phiếu bầu xong rất nhanh.
Bùi Hoán, thực tập sinh vô danh, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, chỉ thấp hơn La Hành ứng cử viên C vị đúng một phiếu.
Phải biết rằng, ⅓ người xem ở đây đều là fans La Hành, Bùi Hoán có thể được bình chọn với số phiếu như vậy, đã chứng minh được rất nhiều.
Các thực tập sinh như ẩn như hiện mà nhìn về phía La Hành.
La Hành nắm chặt tay, nỗ lực bỏ qua những ánh nhìn vui sướng khi người gặp họa về phía mình.
Nhưng khóe miệng cứng đờ vẫn làm lộ cảm xúc của hắn.
Hắn trước đó đã nhìn qua tạo hình của mọi người, cũng trộm quan sát khả năng hát nhảy của bọn họ, tất cả đều không bằng hắn, cái này làm cho hắn thập phần yên tâm.
Nhưng đáng chết! Cái tên hướng nội Bùi Hoán kia, khi nào trộm thay đổi tạo hình!
Hắn dùng sức siết chặt lòng bàn tay, nhìn như bình tĩnh, nhưng thật ra như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.
Giờ phút này trên sân khấu, Bùi Hoán giật mình ngay tại chỗ.
Thời điểm cậu ấy biểu diễn, nhớ mang máng cứ đến lượt hát chính mình thì dười sân khấu sẽ tràn ra những tiếng hét chói tai, cậu vốn tưởng rằng trang điểm trên mặt có vấn đề, có chút bất an.
Nhưng không nghĩ tới, số phiếu của mình đứng thứ hai?
Biểu tình cậu mê man, lại dẫn tới tiếng hét chói tai dưới sân khấu lớn hơn.
“Vợ ơi! Cục cưng ơi!”
“Bùi Hoán! Anh đẹp quá!”
“Bùi Hoán! Cho em cắn một cái đi!”
Những lời nói như vậy không ngừng vang lên, Bùi Hoán đang thẹn thùng cũng lấy hết can đảm, vẫy vẫy tay về phía người xem, tiếng hét gần như muốn xé toạc khán phòng, cậu đi theo đồng đội xuống sân khấu.
Thẳng đến dưới sân khấu, cậu vẫn còn như đang ở trong mộng.
Vì vậy, khi đồng đội cùng cậu nói chuyện cậu đều không có nghe thấy.
“Này, Bùi Hoán.” Bùi Hoán hoàn hồn, liền thấy vẻ mặt phức tạp của các thực tập cùng nhóm.
“Tạo hình hôm nay của cậu…” đội trưởng nhấp môi, mở miệng: “Là ai làm vậy?”
“Là cô Lộ Lộ…” Bùi Hoán đón những ánh mắt người khác, nhẹ nhàng sờ sờ trên mặt, lại sợ làm hỏng nên thu tay, nhỏ giọng nói.
Cậu ấy không biết hành động của A Ngưng rốt cuộc đã phát huy tác dụng gì, vì vậy, tạm thời cậu sẽ giấu A Ngưng đi.
Những người khác nhìn nhau khó hiểu, không biết có tin hay không. Còn các thành viên trong nhóm của Bùi Hoán thì khẽ cau mày.
Cả nhóm bọn họ đều được cô Lộ Lộ trang điểm, tại sao lại không có hiệu ứng như Bùi Hoán?
Nghĩ đến việc Bùi Hoán cũng được trang điểm giống bọn họ, nhưng sau khi biến mất một khoảng thời gian thì lại thay đổi chóng mặt…
Cậu ta đã tìm được “bà tiên đỡ đầu” ở đâu vậy?
Lúc này Kỳ Yến Ngưng đang ở trong phòng điều khiển trung tâm.
Mọi người xung quanh đều im thin thít, vừa bận rộn với công việc đang làm, vừa len lén nhìn hai người đang giằng co ở giữa phòng.
Đạo diễn cau mày, rõ ràng là đang rất tức giận, khí thế áp bức khiến những người bên cạnh không thở nổi.
Kỳ Yến Ngưng đối diện với ông ta lại thản nhiên, điềm tĩnh.
Cậu đến đây là để giải quyết chuyện rút khỏi chương trình.
Cậu muốn rút, tổ chương trình cũng muốn cậu rút, mục đích của hai bên là nhất trí. Nhưng…
Chuyện lớn như vậy đã xảy ra, tổ chương trình không những không có động thái gì, còn muốn hy sinh cậu để bảo vệ lợi ích của họ. Giữa những chuyện này là mạng sống của nguyên chủ, cho dù Kỳ Yến Ngưng không để tâm, nhưng tổ chương trình cũng phải cho nguyên chủ một lời giải thích.
Một lúc lâu sau, đạo diễn thỏa hiệp, “Chờ sau khi sân khấu kết thúc rồi nói.”
Kỳ Yến Ngưng khẽ nhếch môi, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào đạo diễn, trong đôi đồng tử sâu thẳm là ý tứ những người có mặt ở đây không ai hiểu được.
Bầu không khí càng thêm nghiêm trọng.
Một lúc lâu sau, cậu mới thản nhiên trả lời lại: “Được.”
Nói xong, không đợi những người khác phản ứng lại, cậu tự mình tìm một chiếc ghế rồi ung dung ngồi xuống.
Đạo diễn lấy lại tinh thần, chợt nhận ra mình lại bị ánh mắt của một người trẻ tuổi dọa sợ!
Nhưng lúc này mọi chuyện đã xác định, trong lòng ông ta tức giận không có chỗ trút, bực bội liếc nhìn Kỳ Yến Ngưng đang ngồi đó, trút hết cơn giận lên đầu nhân viên công tác.
Kỳ Yến Ngưng không để ý. Những lời mắng mỏ của đạo diễn không hề khiến cậu bận lòng.
Những lời như vậy cậu đã nghe nhiều rồi, so với những lời đó, những lời của đạo diễn có thể coi là nhẹ nhàng.
Đối với cậu, đạo diễn đang tức giận còn không đáng sợ bằng con chó Bắc Kinh Cảnh Đức Đế nuôi, ít nhất con chó đó còn dám sủa vào mặt cậu.
Kỳ Yến Ngưng ung dung ngồi đó, như thể y là chủ nhân của phòng điều khiển trung tâm này. Cậu thích thú quan sát mọi thứ cho đến khi tất cả các sân khấu kết thúc.
“Đi thôi, đến phòng tôi nói chuyện.” Đạo diễn đứng dậy nói.
Kỳ Yến Ngưng không nhúc nhích, trên mặt mang theo nụ cười ẩn ý.
Ánh mắt hai người chạm nhau, đạo diễn lập tức hiểu ý của Kỳ Yến Ngưng, sắc mặt ông ta càng thêm u ám.
Đây là đang lo lắng chuyện quy tắc ngầm sẽ xảy ra lần thứ hai sao?
“Tất cả mọi người đi ra ngoài!”
Chờ sau khi mọi người đã ra ngoài, thấy Kỳ Yến Ngưng vẫn không chịu nhúc nhích, đạo diễn đen mặt kéo một chiếc ghế ném trước mặt cậu, phát ra tiếng động lớn.
Ngay cả độ cong nhướng mày của Kỳ Yến Ngưng cũng không hề thay đổi.
“Rốt cuộc cậu muốn cái gì?” Đạo diễn lên tiếng.
“Đạo diễn nghĩ sao?” Kỳ Yến Ngưng nhướng mày.
“Camera hôm đó thật sự bị hỏng, chúng tôi cũng rất khó xử.” Đạo diễn cười gượng.
“Vậy à.” Kỳ Yến Ngưng vẫn giữ nguyên sắc mặt.
Cậu hứng thú chuyển sang một chủ đề khác: “La Hoành, đúng là thực tập sinh nổi tiếng nhất của chương trình nhỉ.” Đạo diễn sững người, ông ta không biết tại sao Kỳ Yến Ngưng lại đột nhiên nhắc đến chuyện này, chỉ có thể án binh bất động.
“Master fansite của cậu ta, chính là cô gái tóc nâu hạt dẻ dài ấy, rất xinh đẹp, phải không?”
Đạo diễn nhíu mày: “Chuyện này có liên quan gì đến cuộc nói chuyện này?”
“Không liên quan sao?” Kỳ Yến Ngưng nở nụ cười đầy ẩn ý: “Đạo diễn không thử nghĩ kỹ xem, rạng sáng hai giờ hôm trước, đã xảy ra chuyện gì?”
“Cậu biết rồi?” Đồng tử đạo diễn co lại: “Cậu biết cái gì?”
“Tôi không biết nhiều lắm.” Kỳ Yến Ngưng dùng ngón tay thon dài gõ nhẹ lên điện thoại trước mặt, ý cười càng thêm rõ ràng: “Chỉ là một bức ảnh mà thôi.”
Đạo diễn nhìn màn hình điện thoại, đó là ảnh ông ta và master fansite của La Hoành đang ôm nhau!
Ông ta hung dữ lao đến muốn giật lấy điện thoại, nhưng bị Kỳ Yến Ngưng một tay giữ chặt, cả người nặng nề ngã nhào xuống đất.
“Đừng kích động, đạo diễn.” Kỳ Yến Ngưng nở nụ cười cúi đầu nhìn ông ta.
Đạo diễn thở hổn hển bò dậy, nghiến răng ken két nhìn Kỳ Yến Ngưng.
Một lúc sau, ông ta chịu thua trước ánh mắt tĩnh lặng như nước nhưng lại ẩn chứa vô vàn thâm ý của Kỳ Yến Ngưng.
Ông ta nghiến răng nói: “Được, tôi có thể đưa đoạn camera giám sát hôm đó cho cậu! Nhưng tôi có hai điều kiện, một là phải xóa bức ảnh đó đi! Hai là không được công khai đoạn camera giám sát trong thời gian chương trình phát sóng!”