Ánh mắt của Kỳ Yến Ngưng cẩn thận lướt qua người Lăng Thương Châu, như thể có thể nhìn thấu từng thớ thịt của hắn qua lớp quần áo.

Điều này khiến Lăng Thương Châu vốn đang đứng thả lỏng bỗng chốc căng thẳng. Đôi môi mỏng của hắn khẽ mím lại, vành tai đỏ ửng như sắp rỉ máu.

“Thả lỏng.” Đầu ngón tay lạnh lẽo của Kỳ Yến Ngưng đặt lên cánh tay trần trụi do xắn tay áo lên của Lăng Thương Châu. Cậu cảm nhận được cơ bắp săn chắc dưới tay mình căng cứng một lúc, rồi mới thả lỏng.

Kỳ Yến Ngưng nhếch môi, ánh mắt cười như không cười lướt qua gò má đã hơi ửng hồng của Lăng Thương Châu, nhìn thẳng vào mắt hắn.

Lăng Thương Châu không né tránh, đón lấy ánh mắt của Kỳ Yến Ngưng.

Vẻ mặt hắn lộ ra chút xấu hổ, nhưng ẩn giấu trong sự dịu dàng là ánh mắt mang theo sự xâm lược không thể kìm nén.

Kỳ Yến Ngưng nhướng mày.

Thú vị.

Cậu dời mắt, quay sang đạo diễn: “Trang phục và đạo cụ ở đâu?”

Nãy giờ bởi vì bầu không khí kỳ lạ giữa hai người nên đạo diễn không dám hé răng nói câu nào, lúc này như được tha tội, ân cần chỉ đường cho Kỳ Yến Ngưng: “Bên đó là khu vực trang phục đợt đầu tổ chương trình đã mua, bên kia là phụ kiện, đồ trang điểm các loại.”

Cậu nhìn theo hướng tay ông.

Khu vực trang phục treo đầy đủ các loại quần áo, nhìn không nổi bật, thậm chí còn rẻ tiền. Nhưng chỉ cần liếc mắt một cái, cậu đã phát hiện ra vài bộ trang phục từng xuất hiện trong các video trình diễn thời trang cậu xem gần đây.

Khu vực phụ kiện thì có vẻ khá hơn, ít nhất được sắp xếp gọn gàng. Nhưng phụ kiện của các thương hiệu lớn lại bị nhét vào những ô nhỏ.

Kỳ Yến Ngưng cau mày.

Stylist trước…

Làm cách nào có thể dùng những thứ tốt như vậy, phối ra hiệu ứng thảm họa như trong chương trình?

Đạo diễn đứng bên cạnh cười khổ giải thích.

Vì chương trình lần này có kinh phí dồi dào, nên ông ấy cũng phân bổ cho tổ stylist một khoản ngân sách rất lớn, stylist trước đã cầm số tiền lớn này, mua sắm rất nhiều trang phục và phụ kiện hàng hiệu, tiêu sạch số tiền.

Chính vì vậy, đến sân khấu ca khúc chủ đề đầu tiên, tổ stylist đã cạn kiệt ngân sách, chỉ có thể lấy những bộ trang phục rẻ tiền và kiểu dáng kỳ quặc để đối phó, mới dẫn đến sự cố sân khấu bị cả mạng chế giễu.

Đây cũng là do ông ấy quá tin tưởng stylist trước.

Kỳ Yến Ngưng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, cậu không vội nói gì, mà cẩn thận quan sát tất cả trang phục trong phòng. Muốn tìm trang phục kiểu vest.

Hôm nay mặc dù Lăng Thương Châu chỉ mặc một bộ đồ bình thường giản dị, trông như một sinh viên đại học, nhưng Kỳ Yến Ngưng đã tinh ý nhận ra khí chất bề trên toát ra từ hắn.

Khí chất như vậy, kết hợp với vest là phù hợp nhất.

Sau một hồi quan sát, cậu lấy ra từ một đống quần áo một bộ vest màu xám khói, một chiếc áo sơ mi đen và một chiếc cà vạt đen.

“Đi thay đồ.” Kỳ Yến Ngưng ném bộ quần áo vào lòng Lăng Thương Châu, thản nhiên ra lệnh.

Lăng Thương Châu nhìn bộ vest, ánh mắt thoáng hiện vẻ ngạc nhiên.

Đây chính là phong cách quần áo hắn mặc khi đến công ty! Có vẻ như hắn và stylist này cũng có gu thẩm mỹ giống nhau.

Hắn khẽ mỉm cười, ngoan ngoãn cầm quần áo đi vào phòng thử đồ.

Trong lúc chờ hắn thay đồ, Kỳ Yến Ngưng tiện tay lấy ra một chiếc kính không gọng từ đống phụ kiện, ném lên bàn.

Rồi lại lấy một chai xịt tạo kiểu tóc từ đống đồ trang điểm trên bàn.

Sau khi cậu hoàn thành một loạt động tác, Lăng Thương Châu bước ra khỏi phòng thử đồ.

Ánh mắt đạo diễn sáng rực, Kỳ Yến Ngưng cũng nheo mắt lại.

Quả nhiên, bộ vest này rất phù hợp.

Áo vest ve nhọn có phom dáng rộng, nhưng với bờ vai rộng và phẳng, dáng người cao ráo cùng cơ bắp vừa vặn của Lăng Thương Châu, hắn đã thể hiện hoàn hảo kiểu dáng gọn gàng của bộ vest.

Chiếc áo sơ mi đen cài cúc đến tận cổ, cà vạt đen được thắt gọn gàng.

Mặc dù là hai màu đen kết hợp, nhưng sự khác biệt về chất liệu khiến set đồ không hề đơn điệu mà trung hòa nét trẻ trung của màu sắc bộ vest, khiến tổng thể trở nên chững chạc nhưng lại không kém phần sắc bén.

“Lại đây ngồi.” Kỳ Yến Ngưng có chút hài lòng với hiệu ứng của bộ trang phục trên người Lăng Thương Châu, ngay cả giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn một chút.

Lăng Thương Châu sải bước đi tới, lưu loát ngồi xuống, yên lặng nhìn mình… và Kỳ Yến Ngưng trong gương.

Kỳ Yến Ngưng nhìn hắn qua gương, nở một nụ cười khó hiểu, sau đó mới cúi đầu tạo kiểu tóc cho Lăng Thương Châu.

Tóc của Lăng Thương Châu dày và hơi cứng, trông rất bồng bềnh. Có lẽ vì đây là một sự kiện không trang trọng, hắn không tạo kiểu, mái tóc buông xuống tự nhiên.

Kỳ Yến Ngưng có phần lúng túng dùng xịt tạo kiểu tóc vuốt ngược phần tóc mái của hắn ra sau, để lộ đôi lông mày sắc bén.

Kiếp trước cậu chưa từng sử dụng thứ này, nhưng may mắn là nguyên chủ thường dùng, thông qua ký ức cậu mới biết cách sử dụng.

Dù động tác không thành thạo, nhưng tốc độ của cậu không hề chậm, chỉ trong chốc lát đã làm tóc xong.

Cuối cùng, cậu đeo chiếc kính không gọng lên mặt Lăng Thương Châu.

Kỳ Yến Ngưng quan sát Lăng Thương Châu qua gương, hài lòng gật đầu.

“Được rồi, đứng dậy đi.”

Lăng Thương Châu ngoan ngoãn đứng dậy.

Đạo diễn nhìn hắn, có chút sững sờ.

Thực sự là trước đây ông chưa từng thấy Lăng Thương Châu ăn mặc lịch sự như vậy! Mỗi lần tiếp xúc với hắn, cậu chủ nhỏ giàu có, CEO của giải trí Thần Tinh này vẫn luôn ăn mặc thoải mái, trông có phần giống như nhị thế tổ.

Nhưng Lăng Thương Châu lúc này như một con hổ hùng mạnh đang ngủ say đột nhiên mở mắt ra, mang theo chút sắc bén.

Chiếc kính hơi che đi khí thế của hắn, khiến hắn trông không giống như một con hổ dữ sắp sửa vồ mồi, mà giống như một con sói đầu đàn trẻ tuổi, mạnh mẽ và có sức lãnh đạo khiến người khác phải nể phục.

Tạo hình vô cùng hoàn hảo!

Đạo diễn kinh ngạc nhìn nhà đầu tư này, muốn khen ngợi vài câu, nhưng nhà đầu tư lại chỉ nhìn chằm chằm vào Kỳ Yến Ngưng.

“Đẹp không?” Lăng Thương Châu nhướng mày nhìn Kỳ Yến Ngưng.

“Thân hình đẹp đấy.” Kỳ Yến Ngưng liếc nhìn hắn, thờ ơ đáp.

“Cảm ơn, anh cũng vậy.” Lăng Thương Châu khẽ ho một tiếng, cảm giác hai má hơi nóng lên. Hắn nghiêng đầu, né tránh ánh mắt của Kỳ Yến Ngưng, cố tỏ ra bình tĩnh.

Kỳ Yến Ngưng khẽ cười.

“Này, Kỳ Yến Ngưng phải không?” Cuối cùng đạo diễn cũng không nhịn được ngắt lời cuộc trò chuyện của hai người: “Khi nào thì cậu có thể đi làm? Tốt nhất là càng sớm càng tốt, tổ chương trình đang rất gấp rút.” Đạo diễn nói thêm.

“Ngày mai tôi có thể đi làm.” Giọng Kỳ Yến Ngưng đều đều, nhưng lại như một quả bom dội vào lòng đạo diễn: “Nhưng tôi không giỏi trang điểm lắm, cần thêm hai trợ lý.”

Đạo diễn liếc nhìn cậu, vô cùng kinh ngạc.

Một stylist, vậy mà lại không giỏi trang điểm? Chẳng lẽ là kẻ lừa đảo muốn nổi tiếng.

Nhưng nhìn Lăng Thương Châu, ông ấy lại có chút do dự. Bộ trang phục này thực sự quá phù hợp, thêm một chút thì quá cố ý, bớt đi một chút thì lại không đủ tinh tế, như bây giờ là vừa đẹp, tôn lên khí chất của Lăng Thương Châu. Giờ phút này, nhà đầu tư vốn đã điển trai, như thể đang tỏa sáng.

“Được.” Chưa đợi đạo diễn quyết định, Lăng Thương Châu đã lên tiếng trước: “Từ ngày mai, anh sẽ là thành viên của tổ stylist. Những người còn lại tôi sẽ nhanh chóng bổ sung, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.”

Hắn chìa tay về phía Kỳ Yến Ngưng.

Kỳ Yến Ngưng nhướng mày, nắm lấy tay hắn. Bàn tay như ngọc lạnh bất chợt chạm vào lòng bàn tay nóng rực của hắn, Kỳ Yến Ngưng có cảm giác như bị bỏng.

Đạo diễn đứng bên cạnh muốn nói gì đó nhưng lại thôi, chỉ biết im lặng trước ánh mắt đầy ẩn ý của Lăng Thương Châu. Thực ra ông ấy cũng khá hài lòng với Kỳ Yến Ngưng, lúc này cũng không còn phân vân nữa.

“Hợp tác vui vẻ.” Ông ấy mỉm cười đưa tay ra.

Phỏng vấn xong đã được một tiếng đồng hồ, Kỳ Du tranh thủ giờ nghỉ trưa để nói với Kỳ Yến Ngưng, bảo cậu hôm nay về cô nhi viện cùng cô ấy, mẹ viện trưởng rất nhớ Kỳ Yến Ngưng.

Kỳ Yến Ngưng hơi do dự, rồi đồng ý.

Trong ký ức của nguyên chủ, cô nhi viện là nơi ấm áp nhất trong cuộc đời cậu ấy. Tuy thời thơ ấu sống trong cảnh nghèo khó, nhưng dưới sự che chở của mẹ viện trưởng, họ vẫn lớn lên khỏe mạnh và vui vẻ.

Kỳ Yến Ngưng có chút ghen tị với tuổi thơ của nguyên chủ. Cậu rất tò mò, người mẹ viện trưởng hiền lành ấy rốt cuộc là người như thế nào.

Hôm nay Kỳ Du chỉ làm việc buổi sáng, đợi thêm vài tiếng nữa là có thể tan làm.

Kỳ Yến Ngưng ngồi xuống một góc yên tĩnh ở cuối hành lang của tổ chương trình, lấy điện thoại và tai nghe bluetooth ra, tiếp tục xem video trình diễn thời trang cậu chưa xem xong.

“Xin chào!” Có tiếng chào hỏi vang lên, Kỳ Yến Ngưng rời mắt khỏi điện thoại, liền nhìn thấy một tà áo quen thuộc.

Là Lăng Thương Châu. Hắn vậy mà vẫn chưa thay bộ vest này.

“Anh có muốn đi xem buổi phỏng vấn stylist tiếp theo không?” Nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của Kỳ Yến Ngưng, Lăng Thương Châu lên tiếng mời.

Kỳ Yến Ngưng khẽ nheo mắt, nhìn chằm chằm Lăng Thương Châu, cho đến khi Lăng Thương Châu cảm thấy mình có chút thất lễ, cậu mới nở nụ cười: “Cũng được.”

Hai người lại trở về phòng hóa trang. Lúc này bên trong đang có một người đàn ông đang phỏng vấn, anh ta đang trang điểm tạo hình cho một thực tập sinh được gọi đến.

Kỳ Yến Ngưng nhìn lướt qua, vẻ mặt kỳ quái, sau đó nhìn sang Lăng Thương Châu.

Lăng Thương Châu cảm nhận được ánh mắt của cậu, mỉm cười nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy?”

“Không có gì.” Ánh mắt Kỳ Yến Ngưng không rời khỏi Lăng Thương Châu, nửa phần cũng không muốn nhìn thực tập sinh trong phòng: “Cậu rất đẹp trai.”

Đúng vậy, so với thực tập sinh lúc này giống như giá đỡ trang sức, Lăng Thương Châu đẹp trai hơn rất nhiều.

Stylist chất đống trang sức này chỉ là bắt đầu, chương trình này như có ma chú thu hút những stylist kỳ quặc, đa số stylist đến phỏng vấn đều có trình độ kém.

Chỉ có một số ít có trình độ tạm ổn, nhưng so với Kỳ Yến Ngưng thì họ lại càng trở nên bình thường.

Kết thúc buổi sáng, chỉ có Kỳ Yến Ngưng và hai cô gái khác có trình độ bình thường được chọn.

Suốt cả buổi sáng ánh mắt Kỳ Yến Ngưng gần như đều đặt trên người Lăng Thương Châu, mỗi lần thị giác bị tra tấn, cậu đều phải nhìn chằm chằm vào Lăng Thương Châu một lúc lâu, cho dù hắn có đẹp trai đến đâu thì cũng có chút chán.

Vì vậy, khi Lăng Thương Châu mời cậu tham gia buổi phỏng vấn buổi chiều, cậu đã dứt khoát từ chối.

Cậu không có sở thích ngược đãi đôi mắt của mình.

Lăng Thương Châu cũng không ép buộc, chỉ cười nhẹ nói: “Không tham gia phỏng vấn buổi chiều thì cho tôi xin thông tin liên lạc được chứ?”

Kỳ Yến Ngưng nhướng mày, nhìn hắn vài giây, rồi lấy điện thoại ra.

Lời mời kết bạn nhanh chóng được gửi đến, cậu không do dự, vụng về gõ chữ, chú thích.

【Tai đỏ】

Cậu cất điện thoại, tạm biệt đạo diễn và Lăng Thương Châu.

Lúc đi ngang qua Lăng Thương Châu, cậu cúi đầu nhìn thoáng qua.

Quả nhiên, người đàn ông bề ngoài thoạt nhìn ung dung kia, vành tai vẫn còn đỏ ửng.

Kỳ Du tan làm, lái xe chở Kỳ Yến Ngưng về cô nhi viện.

“Mẹ viện trưởng rất nhớ em đấy, biết tin em về, bà ấy vui đến mức tự mình xuống bếp nấu ăn.” Giọng Kỳ Du vui vẻ.

“Là món em thích nhất, sườn xào chua ngọt đó. Thật quá đáng, đã lâu rồi mẹ không nấu món chị thích ăn! Lần sau chị về cùng tổ chương trình, chị nhất định phải bảo mẹ làm thịt heo chiên xù!” Kỳ Du lẩm bẩm, giọng điệu có chút hờn dỗi nhưng không khiến Kỳ Yến Ngưng khó chịu, ngược lại còn khiến cậu cảm thấy thả lỏng hơn.

Xem ra, bầu không khí ở cô nhi viện rất tốt.

Cô nhi viện Hoa Đóa không lớn, tường ngoài loang lổ, kiến trúc thấp bé, nhưng được quét dọn sạch sẽ, gọn gàng. Hiện tại trong cô nhi viện có tổng cộng hơn ba mươi đứa trẻ, từ trẻ sơ sinh cho đến thiếu niên sắp trưởng thành đều có.

Lúc Kỳ Yến Ngưng và Kỳ Du bước vào cô nhi viện, một đám trẻ con đang chơi trong sân nhỏ lập tức phát hiện ra họ.

“Chị Tiểu Ngư, anh A Ngưng về rồi!” Bọn nhỏ reo hò, nhảy lên sung sướng.

“Tiểu Ngưng, con về rồi!” Viện trưởng bước ra từ nhà ăn nhỏ của cô nhi viện, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ. Ánh mắt tràn đầy yêu thương trìu mến.

Đó là một tình yêu thương vô điều kiện không hề toan tính.

Kỳ Yến Ngưng im lặng hai giây, cố gắng nở nụ cười giống như nguyên chủ: “Mẹ, con về rồi ạ!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play