Nhìn ánh mắt Thẩm Nam Chinh nhìn Ôn Nhiên, dường như cô ấy có thể nghe được tiếng cõi lòng mình tan nát.

Cô nhéo vào lòng bàn tay mình một cái, rồi nói: “Nam Chinh, chỉ là xưng hô mà thôi, anh để ý tới vậy sao?”

“Để ý.” Thẩm Nam Chinh vẫn như cũ, lời ít ý nhiều.

Anh quay qua dụ dỗ Tiểu Chí: “Nghe lời chú nói, sau này kêu là ‘dì’, lát nữa chú sẽ dùng giấy gấp cho cháu một cây súng nhỏ.”

“Thật vậy à?” Hai mắt Tiểu Chí sáng lên. Tuy không hiểu, nhưng cậu bé vẫn hồn nhiên gọi một tiếng ‘dì’.

Khóe miệng Ôn Nhiên khẽ run rẩy: “Dì thì dì, lát nữa gặp lại.”

Cô ngoéo tay với Tiểu Chí xem như đã đồng ý.

Cô không thèm nhìn Thẩm Nam Chinh, mà tranh thủ thời gian đi ghim kim truyền dịch cho bệnh nhân tiếp theo.

Thẩm Nam Chinh mừng thầm, nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ nghiêm nghị khiến người ta không đoán ra được anh đang nghĩ gì.

Anh vốn là người không thể hiện cảm xúc gì, như vậy mới có thể làm một người lãnh đạo uy nghiêm.

Nhưng mỗi khi nhìn thấy Ôn Nhiên, anh lại không kiềm chế được nói nhiều hơn, biểu cảm cũng phong phú hơn.

Nhìn ánh mắt anh dõi theo bóng dáng Ôn Nhiên, Ngô Tú Mẫn cảm thấy quá chói mắt, bèn ho khan hai tiếng rồi nói: “Nam Chinh, anh đi làm thủ tục xuất viện trước đi!”

Cô ấy vừa dứt lời, Thẩm Nam Chinh đã đi xa.

Bàn tay Ngô Tú Mẫn chỉ về hướng ngược lại giờ lơ lửng giữa không trung.

...

Nhìn bóng dáng hai người họ, cô ấy hơi thất thần.

...

Lúc Ôn Nhiên ghim kim truyền dịch cho bệnh nhân, Thẩm Nam Chinh cứ đứng chờ ngoài cửa.

Cũng chỉ vì muốn nói với cô thêm vài lời.

Nguyễn Linh không biết Thẩm Nam Chinh đang đợi Ôn Nhiên, khi đi cùng Ôn Nhiên ra khỏi phòng bệnh, cô ấy liền nói: “Anh ba nói tối nay rạp chiếu phim sẽ chiếu bộ phim, mình năn nỉ mãi mới nhờ được anh ấy lấy cho hai vị trí tốt, tan làm chúng ta cùng đi xem đi!”

Ôn Nhiên cảm giác nhiệt độ quanh người bất chợt giảm xuống, liền đưa mắt liếc nhìn Thẩm Nam Chinh, lên tiếng cự tuyệt: “Muộn quá, mẹ mình sẽ lo lắng.”

“Không sao, chúng ta sẽ tới báo cho dì một tiếng. Khi xem phim xong mình và anh ba sẽ cùng đưa cậu về nhà.” Nguyễn Linh ôm lấy cánh tay cô: “Ai da, cậu đi đi! Cậu biết mình kiếm được tấm vé này không dễ dàng mà. Anh ba nghe nói là do cậu muốn đi mới đồng ý lấy cho mình, nếu không với tính tình của anh ấy, còn lâu mới lấy cho mỗi mình mình.”

Ôn Nhiên không muốn làm bạn tốt thất vọng, quan trọng hơn là cô cũng muốn xem!

Đã nói tới nước này rồi, cô cũng không còn lí do gì để cự tuyệt, bèn đồng ý.

Đúng lúc này, Kim Bảo Lị cũng cầm hai vé xem phim đi tới.

“Ôn Nhiên, tối nay tôi mời cô đi xem phim.”

Ôn Nhiên: “...”

“Ôn Nhiên mỉm cười: “Thật trùng hợp, tối nay Nguyễn Linh cũng mời tôi đi xem phim.”

Nguyễn Linh đưa tờ vé xem phim ra: “Cô tới chậm một bước rồi!”

Kim Bảo Lị chỉ chỉ vào vé xem phim của mình: “Tôi mua được vị trí tốt.”

“Vị trí của tôi cũng tốt.” Nguyễn Linh cũng chỉ vào vé xem phim trên tay mình.

Sau khi so sánh, vị trí 4 ghế ở ngay cạnh nhau.

Này đúng là vừa qua sông đã gặp được người lái đò, không gì có thể trùng hợp hơn.

Cũng không cần phải tranh chấp nữa.

Hai người đều muốn tốt cho cô. Ôn Nhiên quyết đoán nói: “Ba người chúng ta cùng đi, vừa hay có người đi cùng.”

“Vé này không rẻ đâu. Ở chỗ tôi còn dư lại một vé.” Kim Bảo Lị không muốn lãng phí vé xem phim này, có chút đau lòng.

Nguyễn Linh giận dỗi nói: “Không phải cô nói tiền cô nhiều dùng cũng không hết sao!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play