Kim Bảo Lị trợn trắng mắt: “Dùng không hết tôi cũng không muốn lãng phí.”
Thẩm Nam Chinh bị Ôn Nhiên cố tình làm lơ đứng bên cạnh tranh thủ thời cơ đó liền mở miệng: “Đồng chí, tôi mua vé của cô!”
Ôn Nhiên: “...”
Kim Bảo Lị: “...”
Nguyễn Linh: “...”
Ôn Nhiên hơi sững sờ. Kim Bảo Lị vui mừng đưa vé xem phim qua.
Thẩm Nam Chinh cũng thoải mái trả tiền, hai bên nhanh chóng thỏa thuận xong.
Thực lực của anh rất tốt. Kim Bảo Lị còn chưa kịp phản ứng lại, anh đã cầm lấy vé xem phim có vị trí bên cạnh Ôn Nhiên.
Trời cho cơ hội tốt, không nắm bắt được thì thật có lỗi với cơ hội trọng sinh này.
Anh chưa từng nói lời vô nghĩa, anh cũng sợ nói nhiều cô sẽ không đi xem phim nữa, vậy nên chỉ nhìn cô một lúc thật lâu rồi rời đi.
Ôn Nhiên cảm thấy ánh mắt cuối cùng anh nhìn cô còn có ý gì đó, làm cho mặt cô nóng bừng lên.
Kim Bảo Lị nhận lại được tiền thì rất vui, sợ anh đổi ý bèn nhanh chóng cất vào trong túi.
“Cũng coi như tôi làm chuyện tốt, một công đôi việc.”
“Rốt cuộc ai mới là người tốt!” Nguyễn Linh nhìn bóng dáng Thẩm Nam Chinh đi xa, buồn bực nói: “Rõ ràng là người ta tới kịp lúc.”
Kim Bảo Lị cười ha ha: “Không quan trọng, tan làm chờ tôi.”
Nguyễn Linh: “...”
Nguyễn Linh không phản bác lại. Kỳ thực nếu cô ta muốn mời Ôn Nhiên đi xem phim, mua thêm cho cô ta một vé nữa cũng không sao.
Đôi lúc thấy cô ta cũng rất đáng yêu.
Hai người không chú ý tới Ôn Nhiên có hơi khác thường. Ôn Nhiên lấy lại tinh thần nói: “Mình đi ghim kim truyền dịch cho bệnh nhân, tan làm tập hợp ở cửa.”
“Được.”
“...”
Sau khi tan làm, ba người cùng nhau đi khỏi bệnh viện.
Trong nhà Kim Bảo Lị không có ai, cũng không cần thông báo cho ai cả. Trước khi tan làm Nguyễn Linh đã báo cho mẹ mình một tiếng, nên cũng rất tiện. Chỉ có Ôn Nhiên phải đi báo cho mẹ mình Lục Mỹ Cầm một tiếng. Vậy nên ba người cùng đi tới xưởng may trước khu tập thể.
Vừa đúng lúc Lục Mỹ Cầm vừa cầm mấy cái màn thầu từ nhà ăn về, trong nhà còn có chút cháo, rau trộn với khoai tây sợi, liền mời bọn họ về nhà ăn cơm.
Nguyễn Linh không phải lần đầu tiên tới khu tập thể. Cô ấy không biết chuyện ba mẹ Ôn Nhiên ly hôn, khi thấy cô đang ở trong căn nhà trệt thì nghi hoặc hỏi: “Ôn Nhiên, bao giờ thì cậu chuyển nhà?”
“Hơn nửa tháng nữa.” Ôn Nhiên vừa rửa tay vừa nói.
“Nhà trệt cũng tốt, tôi thích nhà trệt.” Kim Bảo Lị đứng trước cửa sổ nói: “Nếu có thêm sân thì tốt.”
Ôn Nhiên mỉm cười: “Cô có thể tưởng tượng bên ngoài nhà trệt là sân!”
Hai mắt Kim Bảo Lị sáng lên: “Đúng vậy, thỏa sức tưởng tượng, toàn bộ khu tập thể đều là sân nhà mình, ha ha...”
Cô ta rất hâm mộ Ôn Nhiên có mẹ ở bên, không giống như cô ta muốn thấy mặt mẹ phải đợi tới tết nhất, hoặc lúc cô ta bị bệnh mẹ mới có thể trở về.
Nguyễn Linh không chú ý tới những thứ bên ngoài, mà cô ấy phát hiện r hai chiếc giường đơn bị ngăn cách bởi một tấm màn.
Cô bình tĩnh gọi Ôn Nhiên ra ngoài hỏi: “Sao lại thế này? Có phải cậu có chuyện gì không nói cho mình đúng không?”
Ôn Nhiên cũng không định giấu giếm cô ấy: “Ba mẹ mình ly hôn.”
Nguyễn Linh: “...”
Nguyễn Linh nhớ tới sự thất thần của cô mấy ngày nay, có lẽ là vì chuyện này.
Cô ấy không hỏi kĩ càng, chi tiết, chỉ ôm lấy vai cô an ủi: “Sau này cần giúp gì cứ nói với mình, có thể giúp được mình nhất định sẽ dốc hết sức.”
“Cảm ơn cậu,” Ôn Nhiên cũng đặt cánh tay lên vai cô ấy: “Đi ăn cơm trước đã, ăn cơm xong chúng ta cùng đi xem phim.”