Ai ngờ đầu ngón tay cô còn chưa chạm vào, Tiểu Chí thấy Thẩm Nam Chinh khoan thai đi tới đã hưng phấn rụt tay lại, vẫy vẫy anh: “Chú Thẩm--”

Nụ cười trên mặt Ôn Nhiên còn chưa kịp thu hồi, quay đầu lại đã thấy đúng là Thẩm Nam Chinh.

Thẩm Nam Chinh nhanh chóng đi tới, kéo tay Tiểu Chí chỉ về phía cô: “Thật trùng hợp, cô làm việc ở bệnh viện này à?”

“Đúng vậy, thật trùng hợp.” Trong lòng Ôn Nhiên có phần vui mừng: “Hai người quen à?”

Thẩm Nam Chinh không tính là người qua đường nên không cần nói nhiều lắm.

Ngô Tú Mẫn đứng lên: “Nam Chinh, anh bận như vậy không cần tới đây đâu.”

“Tiện đường.” Thẩm Nam Chinh nói ít hiểu nhiều.

Ôn Nhiên nghe Ngô Tú Mẫn gọi thân thiết như vậy, trong lòng có chút không thoải mái.

Nhưng nghe Thẩm Nam Chinh đạp lại lạnh lùng như vậy, cô cảm thấy có khi là mình suy nghĩ nhiều rồi, vội nói: “Hai người nói chuyện đi, tôi đi trước.”

Tiểu Chí vươn đầu ngón tay nhỏ: “Chị, chúng ta còn chưa ngoéo tay mà?”

Chị?

Thái dương Thẩm Nam Chinh ẩn ẩn đau. Đây là đứa nhỏ thứ hai kéo dài khoảng cách thế hệ giữa anh và vợ.

Đứa nhóc mười mấy tuổi gọi “chị” thì cũng thôi đi, ngay cả đứa nhóc sáu bảy tuổi cũng kêu là “chị”.

Phải biết rằng nhóc con này từ nhỏ tới lớn đều gọi anh là “chú”

Anh gõ nhẹ lên đầu Tiểu Chí, sửa lại cho đúng: “Gọi ‘chị’ gì chứ, gọi là ‘dì’.”

Tiểu Chí: “??????”

Thẩm Nam Chinh bèn giải thích: “Đây là con và vợ của người đồng đội quá cố.”

“À!” Ôn Nhiên dĩ nhiên biết mẹ con Tiểu Chí có quan hệ gì với Thẩm Nam Chinh. Khi thấy tên của Tiểu Chí là Tôn Khải Chí cô đã biết.

Trong trí nhớ của cô, lúc cô gả cho Thẩm Nam Chinh, Tiểu Chí đã là chàng thiếu niên mười mấy tuổi.

Do cha mất sớm, nên cũng hiểu chuyện rất sớm.

Vốn dĩ có thể trở thành một quân nhân ưu tú, lại bị những cậu thiếu niên hư hỏng dụ dỗ đi vào con đường bất chính.

Bây giờ cậu bé chỉ mới sáu bảy tuổi, vừa linh hoạt lại vừa đáng yêu.

Cô cũng nguyện ý chỉ đường dẫn lỗi, để cậu bé này có thể đi vào con đường đúng đắn.

Còn về mẹ Ngô Tú Mẫn, trong sách có từng nhắc qua nhưng không quá nổi bật.

Tiểu Chí bị câu nói của anh làm cho khó hiểu, dẩu miệng nhỏ nói: “Vì sao lại kêu là ‘dì’, kêu ‘chị’ mới đúng.”

“Gọi ‘dì’.” Thẩm Nam Chinh cố chấp sửa lại cho đúng.

Ôn Nhiên nhíu mày: “Anh đừng làm khó đứa nhỏ, Tiểu Chí thích gọi gì thì gọi, tôi không để ý.”

“Tôi để ý.” Thẩm Nam Chinh rất để ý, vì không muốn bị kéo dài khoảng cách hơn kém chín tuổi này.

Ôn Nhiên: “...”

Ôn Nhiên rất muốn độn thổ. Tên này lại so đo với một đứa trẻ chỉ vì cái xưng hô.

Bị nhiều người nhìn như vậy, thật ấu trĩ.

Ngô Tú Mẫn là người từng trải, chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra thái độ Thẩm Nam Chinh đối với Ôn Nhiên không giống như người thường, trong lòng cũng hơi khó chịu.

Thẩm Nam Chinh gọi cô ấy là “chị dâu”, thực tế cô ấy chỉ lớn hơn anh có một tuổi.

Lúc trước Thẩm Nam Chinh không gần phụ nữ, cô ấy cũng không cảm thấy có gì bất thường. Vậy mà bây giờ anh đột ngột để ý tới một cô gái, làm cô ấy trở nên cảnh giác.

Bây giờ mẹ con cô ấy đều dựa dẫm phần nhiều vào Thẩm Nam Chinh. Cô ấy thậm chí còn si tâm vọng tưởng Thẩm Nam Chinh chậm trễ không kết hôn là vì đã có người trong lòng.

Mà Thẩm Nam Chinh rất ít khi tiếp xúc với người khác giới, nói không chừng người đó có thể là cô ấy.

Cô ấy không ngừng nghĩ như vậy, cho dù cuối cùng Thẩm Nam Chinh không thể cưới cô ấy vì nhiều trở ngại, cô ấy cũng rất vui.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play