Sau khi Nguyễn Linh bước vào giai đoạn học tập tiếp theo, đã bắt đầu trở thành y tá trợ thủ chính thức, mỗi ngày đều bận tới mức chân không chạm đất.

Có khi không có thời gian để ăn cơm.

Mấy ngày nay, thời gian Ôn Nhiên tiếp xúc với Kim Bảo Lị còn nhiều hơn thời gian tiếp xúc với Ôn Nhiên. Nhưng hai cũng chỉ giao lưu về những vấn đề liên quan tới y học, không đề cập tới chuyện riêng tư bên ngoài. Kim Bảo Lị hệt như một người hầu. Cô ta cảm thấy chỉ cần đi theo Ôn Nhiên là có thể học được gì đó, nên khi cô đi ghim kim truyền dịch cho bệnh nhân, cô ta đều đi theo.

Trải qua mấy ngày ngắn ngủi, cô ta còn học được nhiều hơn một tháng trước khi kiểm tra.

Ôn Nhiên cũng không phải người giấu nghề, cũng không có giấu giếm gì.

Trầm mê với công việc và học tập, mỗi ngày trôi qua đều rất phong phú.

Chỉ đi tới đi lui hai nơi là nhà và bệnh viện, cũng không ngẫu nhiên gặp lại Thẩm Nam Chinh.

Thẩm Nam Chinh đột nhiên xông vào thế giới của cô, nhiệt liệt và rạng rỡ. Rồi lại đột nhiên biến mất như bốc hơi khỏi thế giới, không để lại chút dấu vết gì.

Chỉ có cô giáo Lưu vẫn thường ngày tới nhà tìm mẹ cô nói chuyện phiếm.

Lâu lâu lại cho bọn họ chút đồ ăn, vờ như vô tình nhắc tới Thẩm Nam Chinh.

Thân phận Thẩm Nam Chinh đặc biệt, không thể tùy ý nói ra với người ngoài.

Cô không nghe cô giáo Lưu nói cũng tự hiểu, nhưng trong lòng vẫn thấy trống vắng.

Nhìn thấy đồng phục xanh lục đều theo bản năng nhớ tới anh.

Cô biết, cô vẫn không buông bỏ được anh.

Nhưng đoạn tình cảm này cũng chỉ có thể chôn chặt trong lòng. Không thấy thì không thấy, đỡ phải phiền lòng.

Cô không ngờ, Thẩm Nam Chinh lăn lộn cả một đêm do ăn mấy miếng thịt kho tàu cháy kia, ngày hôm sau liền phải đi chấp hành nhiệm vụ.

Cả người đều gầy đi một vòng.

Vì không muốn để cô lo lắng, đang cố gắng bồi dưỡng cơ thể như cũ.

Bây giờ anh là đoàn trưởng, tuy không phải huấn luyện mỗi ngày nhưng chuyện nhọc lòng cũng rất nhiều.

Hôm nay xong việc, anh định đi ra ngoài thì lại phải trì hoãn vì có việc gấp.

Tới lúc xong thì đã là đêm khuya.

Anh nằm trên giường, nhớ tới Ôn Nhiên.

Tống Ôn Nhiên đã trở nên thông minh và cởi mở hơn kiếp trước nhiều, là thứ mà anh hi vọng có thể nhìn thấy.

Bước đầu kế hoạch làm quen với vợ gần như đã hoàn thành. Tiếp theo anh phải cố ý nắm bắt được trái tim cô, để mau chóng đồng ý gả cho anh.

Anh cân nhắc tới lui, vẫn quyết định nên tiếp xúc với vợ nhiều hơn.

Đúng lúc ngày mai Tiểu Chí xuất viện. Ngày hôm sau anh nhanh chóng xử lý xong công việc rồi đi ra ngoài. Tiểu Chí đã quen với Ôn Nhiên, truyền dịch cũng không khóc nháo, không né tránh nữa. Sau khi cô làm xong còn hỏi: “Chị, hôm nay em phải xuất viện rồi, sau này có thể tới bệnh viện thăm chị không?”

“Có thể tới thăm chị, nhưng chị hy vọng em khỏe mạnh tới, chứ đừng để bị bệnh.” Ôn Nhiên nói xong liền làm ảo thuật lấy ra một cục kẹo.

Kẹo trái cây khá rẻ, cô đủ khả năng mua nhiều một chút.

Trẻ con cũng không từ chối kẹo sữa.

Tiểu Chí không đòi hỏi, chỉ vui mừng nhận lấy.

Sau đó cậu bé lại nói: “Vậy chị có thời gian có thể tới nhà em. Mẹ em nấu ăn rất ngon, sẽ làm mì cán sợi cho chị.”

Hai mắt Ôn Nhiên cong lên: “Chị đã nhớ kĩ địa chỉ nhà em, hôm nào rảnh rỗi không phải đi làm chị sẽ ghé qua thăm em có được không?”

“Được.” Tiểu Chí vươn đầu ngón tay ra.

“Chị, chúng ta ngoéo tay đi.”

Ôn Nhiên không có sức chống cự với trẻ còn, liền vươn đầu ngón tay ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play