Bước vào giai đoạn học tập tiếp theo, không chỉ yêu cầu phải học cách bốc thuốc theo đơn của bác sĩ, còn phải học cách tiêm và ghim kim tĩnh mạch, nghĩ thôi đã thấy đau đầu.
Rất nhanh đã tới giờ ăn trưa, bụng cô ta bắt đầu kháng nghị.
Y tá trưởng vừa rời đi, cô ta đã bất lực bò ra bàn.
Kim Bảo Lị đau đầu, không biết phải mở miệng nói chuyện với Ôn Nhiêu như nào.
Trong lúc rối rắm, cô ta nghe thấy tiếng bụng Nguyễn Linh “kêu lên, trong lòng liền nảy ra một suy nghĩ: “Ôn Nhiên, sau này cơm trưa của cô do tôi phụ trách. Bây giờ tôi sẽ đi lấy cơm cho cô.”
Ôn Nhiên: “...”
Ôn Nhiên còn chưa kịp phản ứng lại, Kim Bảo Lị đã cầm hộp cơm của cô đi ra ngoài, không cho cô cơ hội cự tuyệt.
Nguyễn Linh cười lên ha hả: “Cuối cùng Kim Bảo Lị cũng không chịu nổi nữa!”
Rột rột –
“Đi ăn cơm đi, bụng cậu lại kêu rồi.” Ôn Nhiên lên tiếng thúc giục: “Mình cũng đói tới mức bụng sắp dán vào lưng rồi.”
Thể lực và trí nhớ đều phải được duy trì, nếu không thì không thể làm được công việc của y tá.
Nguyễn Linh cầm hộp cơm, kéo cánh tay cô đi ra ngoài.
Ở nhà ăn, có thể nói Kim Bảo Lị là người đầu tiên lấy cơm.
Còn bị một y tá ở phòng thuốc trêu chọc: “Công việc thì không tích cực, ăn cơm thì lại tích cực như vậy.”
“Đó là đương nhiên. Ăn cơm mà không tích cực, chẳng phải là có lỗi với bụng mình sao.” Kim Bảo Lị trợn trắng mắt.
Trợn trắng mắt gần như là hành động đặc trưng của cô ta. Những người quen biết cô ta cũng đã quen với việc đó.
Cô bê hai hộp cơm tới đặt lên bàn mà Ôn Nhiên và Nguyễn Linh thường ngồi.
Đợi bọn đi tới, cô bèn đẩy hộp cơm tới trước mặt Ôn Nhiên.
Ôn Nhiên mở hộp cơm ra, bên trong vậy mà còn có thêm một cái đùi gà.
Ngay cả trong rau xào cũng có thịt.
Cô vội gắt đùi gà trả lại Kim Bảo Lị: “Tôi ăn nhiêu đây đủ rồi.”
Kim Bảo Lị lại bỏ lại đùi gà vào chén của cô: “Mua cho cô, cô ăn đi.”
Ôn Nhiên nhíu mày: “Kim Bảo Lị, không cần như vậy. Tôi đồng ý với y tá trưởng sẽ dạy cô thì sẽ dạy cô, sau này cô không cần phải mua cơm cho tôi.”
“Không được, tôi nói rồi, sau này cơm trưa của cô là do tôi lo.” Giọng Kim Bảo Lị khiến người ta có cảm giác cô ta là người có tiền, không phải chỉ là sĩ diện hão.
Nếu để Ôn Nhiên dạy, cô ta sẽ không để công sức của cô thành vô ích.
Nguyễn Linh cắn một miếng bánh bao thịt, cười nói: “Sao cô lại ngốc như vậy! Tiền không được tiêu quá nhiều!”
Kim Bảo Lị trợn mắt liếc cô ấy một cái: “Coi như tôi không dùng nhiều tiền đi.”
Cha mẹ cô ta đều là người có bối cảnh, điều kiện kinh tế trong nhà cũng thuộc dạng tốt. Nhưng vì cha mẹ không thường xuyên ở bên cô ta, nên mới hình thành tính cách kiêu ngạo như vậy.
Nguyễn Linh lười phản ứng lại cô ta: “Có tật xấu!”
Kim Bảo Lị lại trợn trắng mắt: “Cô mới có tật xấu. Tôi tiêu tiền của tôi cô quan tâm làm gì!”
“Dừng, ăn cơm!” Ôn Nhiên hai không cho hai người tiếp tục đấu võ mồm.
Cô ăn cơm Kim Bảo Lị mua cũng không thấy thoải mái.
Không phải do cơm quá ngon, mà là do bữa cơm này quá đắt,.
Ăn ké có chút chột dạ, dù sao của cho cũng là của nợ .
Buổi chiều dù có bận rộn, cô cũng vẫn dạy cho Kim Bảo Lị những bài cơ bản mở đầu.
Có người chỉ dạy một một, Kim Bảo Lị cũng dần tiến bộ.
Ngày hôm sau cô vẫn mua cơm cho Ôn Nhiên như thường lệ.
Chẳng qua là đổi đùi gà thành bánh bao thịt.
Cô ta không biết Ôn Nhiên thích ăn gì, nhưng vẫn cảm thấy thịt là tốt nhất.