Ôn Nhiên và Nguyễn Linh cũng rất ngạc nhiên. Ai cũng không ngờ Kim Bảo Lị lại có bối cảnh như vậy, khó trách tính cách cô ta lại như thế.

Kim Bảo Lị nói tiếp: “Tôi ghét nhất loại người lấy thân phận chèn ép người khác, cũng không phải bản lĩnh của mình, khoe gì mà khoe.”

Hạ Thường Sơn đã sớm biết thân phận của cô ta, cũng không bất ngờ. Vì để rửa sạch lời đồn, ông trực tiếp quyết định: “Y tá trưởng Lưu, bàn giao công việc của cô ta, ngày mai không cần tới bệnh viện, sau này cũng không cần tới bệnh viện. Báo cáo lý do khai trừ lên trên làm cảnh cáo, lấy lại trong sạch cho đồng chí Tống Ôn Nhiên.”

Lý Hồng Tinh: “...”

Lý Hồng Tinh ngồi phịch xuống đất, bụm mặt khóc rống lên.

Cô ta không ngờ mình chỉ thuận miệng nói một câu lại dẫn tới kết cục bị khai trừ.

Việc bị khai trừ truyền ra có bao nhiêu mất mặt!

Nên làm sao giải thích với ba mẹ đây!

Cô ta nắm chặt tay, hận không thể xẻ Tống Ôn Nhiên là thành tám khối.

Mọi chuyện đều là do Tống Ôn Nhiên.

Cô ta nổi giận, trực tiếp rời khỏi bệnh viện, ngay cả công việc cũng không thể bàn giao lại.

Sau khi có thông báo, một đám khoa môi múa mép không còn ai dám nói Ôn Nhiên nửa lời nữa.

Những tin đồn bóng gió đó dần tan biến dưới ánh sáng mặt trời.

Ôn Nhiên rất hài lòng với kết quả này. Nhưng khi nghĩ tới tin đồn đó bị truyền ra, trong lòng cô vẫn thấy khó chịu.

Kiểm tra vẫn được tiến hành đúng thời hạn, cũng chẳng ảnh hưởng tới trình độ phát huy của bọn họ.

Nhưng lại làm ảnh hưởng tới kế hoạch của y tá trưởng và viện trưởng.

Trước khi có lời đồn đó, viện trưởng và y tá trưởng đã bàn xong, sau lần kiểm tra này sẽ chuyển Ôn Nhiên lên làm chính thức trước tiên.

Nhưng bây giờ không được.

Chuyển Ôn Nhiên lên chính thức nhanh như vậy sẽ chỉ làm cô phải đứng trước đầu sóng ngọn gió lần nữa.

Ôn Nhiên không biết suy nghĩ của bọn họ, chỉ vui vẻ vì biết có thể đi vào giai đoạn học tập tiếp theo.

Học thêm gì đó cũng là chuyện tốt, không thể mãi dựa theo chút trí nhớ và kinh nghiệm trong đầu để đầu cơ trục lợi. Nếu không sẽ thành miệng ăn núi lở.

Nguyễn Linh cũng thuận lợi vượt qua bài kiểm tra, vô cùng vui vẻ.

Chỉ có Kim Bảo Lị là không thông qua bài kiểm tra.

Kim Bảo Lị có chút buồn bã, chưa đợi y tá trưởng lên tiếng đã chủ động nói: “Tôi đi quét dọn WC.”

“Cô cũng đã cố gắng nhiều, không tới mức không vượt qua bài kiểm tra.” Y tá trưởng biết cô ấy ra mặt vì Ôn Nhiên, cũng là một cô gái chính trực, hận không thể rèn sắt thành thép: “Quét dọn WC thì quét dọn WC, nhưng học tập cũng không thể chậm trễ. Trước đây ba người học giống như nên tôi có thể dạy cùng lúc. Bây giờ tôi không có nhiều sức lực như vậy, sau này cô đi theo Ôn Nhiên học, khiêm tốn chút.”

Kim Bảo Lị: “...”

Kim Bảo Lị cảm thấy có hơi khó xử, nhưng bảo cô ta đi theo Ôn Nhiên học, cô ta không có ý kiến.

Ngược lại cô ta cảm thấy đi theo Ôn Nhiên sẽ thoải mái hơn.

Nhưng ngoài miệng vẫn khẽ lẩm bẩm: “Tôi vẫn luôn rất khiêm tốn.”

Y tá trưởng thở dài: “Ôn Nhiên, từ mai cô tới làm ở khu nằm viện, thời gian rảnh rỗi thì dạy cho Nguyễn Linh và Kim Bảo Lị, không thành vấn đề chứ?”

“Không thành vấn đề.” Ôn Nhiên cũng là kiểu người có ân tất báo. Qua lần này, cô phát hiện ra tuy Kim Bảo Lị có hơi kiêu căng, nhưng tâm địa không hề xấu.

Dạy cô ta cũng không có gì không tốt, nhiều bạn bè vẫn tốt hơn là nhiều kẻ thù.

Nguyễn Linh thấy Kim Bảo Lị ra tay hỗ trợ, cũng đã thay đổi cách đối xử với cô ta không ít. Nhưng thật sự coi cô ta thành bạn bè như Ôn Nhiên thì cô ấy chưa làm được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play