“Để cô ta đi cáo trạng, tìm viện trưởng lại đây là tốt nhất.” Ôn Nhiên không muốn làm lớn chuyện này, nhưng chuyện đã tới nước này kinh động tới viện trưởng là điều dĩ nhiên.
Kim Bảo Lị cũng tán thành, tích cực hưởng ứng: “Tôi đi tìm viện trưởng.”
“Đi nhanh về nhanh.” Y tá trưởng gật đầu đồng ý.
Kim Bảo Lị làm như có được thánh chỉ, vội vàng rời đi, đưa viện trưởng tới với tốc độ nhanh nhất.
Lý Hồng Tinh có chút hối hận, nếu thật sự kêu viện trưởng tới có lẽ cô ta sẽ không được lợi gì.
Trong đầu cô ta nhanh chóng nghĩ xem làm sao để không bị khai trừ, thậm chí còn nghĩ viện trưởng không có ở bệnh viện là tốt nhất.
Nhưng viện trưởng Hạ Thường Sơn có ở bệnh viện, nghe có người bịa đặt ông ấy và Ôn Nhiên bất chính bèn chạy tới.
Ông ấy vừa đi vừa tìm hiểu được đại khái, gọng kính cũng không che được sự tức giận của ông ấy.
Ở bệnh viện lâu như vậy rồi, chưa có sóng to gió lớn gì ông ấy chưa thấy qua, vẫn luôn nghiêm khắc kiềm chế bản thân, giữ mình trong sạch, đặc biệt rất chú ý về tác phong.
Chưa từng nghĩ tới sẽ có người lấy tác phong của ông ấy ra bàn tán. Đây là điều ông ấy để ý nhất, vậy mà lại có người công khai khiêu khích.
Tuy lời đồn đại đã đẩy thương tổn cho ông ấy xuống mức thấp nhất, nhưng không có gì đảm bảo khi tin đồn lan rộng thì nó sẽ kết thúc.
Vừa vào cửa, ánh mắt ông ấy đã hướng thẳng về phía Lý Hồng Tinh. Lý Hồng Tinh bị nhìn tới mức run bần bật.
Cũng không trách được Hạ Thường Sơn chú ý tới cô ta đầu tiên, dùng biện pháp loại trừ là biết. Chỉ có mình cô ta có biểu hiện hột dạ, đầu cúi thấp sắp chạm xuống mặt đất.
Y tá trưởng đi tới kể tỉ mỉ từ đầu tới cuối về lời đồn đại cho Hạ Thường Sơn nghe. Lý Hồng Tinh nghe vậy liền lắc đầu.
Lập tức thức thời xin tha: “Viện trưởng, tôi chỉ là nhất thời hồ đồ, không có ý nhắm vào ngài, cũng không dám nhắm vào ngài. Tôi nguyện ý xin lỗi đồng chí Tống Ôn Nhiên để được ở lại bệnh viện. Ngài xử phạt tôi thế nào cũng được, cầu xin ngài đừng khai trừ tôi.”
Y tá trưởng lên tiếng nhắc nhở: “Lý Hồng Tinh, đừng quên bây giờ cô còn đang chịu xử phạt.”
Viện trưởng đen mặt nói: “Dạy mãi không sửa.”
Lý Hồng Tinh sợ tới mức nói lớn: “Tôi sửa, tôi thật sự sẽ sửa. Cầu xin viện trưởng cho tôi thêm một cơ hội, đừng phủ định toàn bộ tôi. Tôi đồng ý xin lỗi Tống Ôn Nhiên.
“Tôi không chấp nhận lời xin lỗi.” Hai mắt Ôn Nhiên vô cùng lạnh lùng: “Xin lỗi cũng không thể đền bù tổn thương tinh thần của tôi, tôi thỉnh cầu hãy khai trừ Lý Hồng Tinh.”
Giữ lại loại tai họa này chính là giữ một quả bom hẹn giờ trong bệnh viện. Sớm khai trừ thì có thể sớm ngăn ngừa tổn hại, tránh cho cô ta làm chuyện hại người về sau.
Nguyễn Linh vẫn luôn đứng về phía cô, nói thêm: “Nếu xin lỗi có tác dụng, những quy tắc xử phạt kia để cho ai! Cô cũng quá ngây thơ rồi Lý Hồng Tinh, trước khi bịa đặt sao không nghĩ tới hậu quả?”
Kim Bảo Lị trợn trắng mắt nói: “Loại người này không có đầu óc, sao có thể nghĩ ra được hậu quả gì. Tôi cũng đề nghị khai trừ cô ta, cô ta mới chính là con sâu làm rầu nồi canh.”
Lý Hồng Tinh cắn môi dưới: “Viện trưởng, ngài không thể khai trừ tôi, cậu của tôi là người của Uỷ ban.
“Người của ủy quan thì thế nào, ba tôi còn là chủ nhiệm ủy ban kìa!” Kim Bảo Lị vẫn luôn không thích ba làm chủ nhiệm ủy ban, nhưng bây giờ cô ta cảm thấy thân phận này cũng không tệ.
Lý Hồng Tinh: “...”
Lý Hồng Tinh không còn lời gì để nói. Đúng là bối cảnh của cô ta không mạnh bằng Kim Bảo Lị.