Lý Hồng Tinh lúc ấy cũng chỉ là nói cho sướng miệng, không ngờ lời đồn lại lan rộng như vậy.
Lúc này không thể tỏ ra yếu đuối, cô ta hất cằm nói: “Cái gì là tôi bịa đặt, tôi chỉ nói sự thật thôi. Cô làm ra được, lại không cho phép người khác nói à!”
Ôn Nhiên lạnh lùng nói: “Ở trước mặt y tá trưởng, cô nói xem tôi đã làm cái gì?”
Lý Hồng Tinh trừng mắt đáp lại: “Cô lén lút id gặp viện trưởng, sao còn không gọi là có chuyện? Ai mà không biết cô đã bỏ ra bao công sức vì để được chuyển lên chính thức!”
“Là tôi bảo Tống Ôn Nhiên đi gặp viện trưởng, có phải cô nghĩ tôi cũng lên kế hoạch với cô ấy không?” Y tá trưởng đen mặt nói; “Lý Hồng Tinh, muốn kỹ thuật cô không có kỹ thuật, muốn trách nhiệm cô cũng không có trách nhiệm, trong lúc xử phạt cũng không an phận, tôi thấy chức y tá này cô đừng làm nữa!”
Lý Hồng Tinh đâu biết y tá trưởng bảo Ôn Nhiên đi gặp viện trưởng. Nhưng lời đã nói ra không thể thu lại được, cô ta căng thẳng nói: “Tôi không dám vu khống y tá trưởng, là Tống Ôn Nhiên không khống chế được chính mình. Không chừng y tá trưởng bảo cô ta đi gặp viện trưởng, cô ta liền nhân cơ hội này đi câu dẫn viện trưởng! Viện trưởng là người tốt, không chịu được người có lòng dạ dơ bẩn!”
Bốp –
Bốp –
Ôn Nhiên tát cô ta một cái. Lúc biết được tin, Nguyễn Linh cũng đồng thời đánh lên bên mặt bên kia của cô ta.
Hai người ăn ý, hận không thể tát chết cô ta.
Lý Hồng Tinh bị đánh, liền nổi điên lên, lớn tiếng nói: “Y tá trưởng, bà xem cô ta thẹn quá hóa giận, chứng minh tôi đã nói trúng chỗ đau của cô ta. Bản thân không biết tự kiềm chế còn đi đánh người, xin y tá trưởng làm chủ cho tôi, khai trừ loại người bại hoại này. Không thể để con sâu này làm hỏng cả nồi canh, bằng không danh dự bệnh viện chúng ta còn đâu!”
Bốp…
Y tá trưởng không nói hai lời cũng cho cô ta một cái tát.
“Thứ nên khai trừ nhất chính là loại người khua môi múa mép như cô. Muốn năng lực thì không có năng lực, còn gây chuyện thị phi. Trong lòng cô nghĩ gì vậy, muốn hất nước bẩn người khác liền hất! Cô không chỉ bôi nhọ Tống Ôn Nhiên, mà còn đang bôi nhọ tôi, bôi nhọ viện trưởng, bôi nhọ bệnh viện này. Bệnh viện không chứa được loại người như cô, bây giờ tôi sẽ đi báo với viện trưởng!”
Lý Hồng Tinh khóc lóc giảo biện: “Tôi không có bôi nhọ viện trưởng, không có bôi nhọ y tá trưởng, càng không có bôi đen bệnh viện, chỉ muốn...”
“Chỉ muốn bôi nhọ mình Tống Ôn Nhiên tôi có đúng không?” Ôn Nhiên cắt ngang lời cô ta.
“Cô có ý kiến gì với tôi thì có thể nói ra, đừng lén lút làm những chuyện dơ bẩn đó. Hủy hoại tôi không có gì tốt cho cô, việc cô đang làm chính là hại người hại mình.”
Nguyễn Linh phụ họa thêm: “Loại người này nên đi xuống nông thôn tiếp nhận cải tạo của nông dần nghèo đi. Làm việc bệnh viện này chính là sự sỉ nhục lớn nhất với bệnh nhân. Lương y như từ mẫu, y tá lại càng phải có tình người. Tôi thấy cô nhân lúc còn sớm mau cút khỏi bệnh viện đi, đừng gây tai họa cho người khác.”
Lý Hồng Tinh đuối lý, nhưng vẫn không phục: “Các người đều bắt nạt tôi, tôi phải đi tìm viện trưởng để ông ấy làm chủ!”
“Dù loại người ác độc như cô có cáo trạng, viện trưởng cũng sẽ đuổi cô. Cô còn trông chờ viện trưởng sẽ đứng ra bênh cô, đầu óc cô chắc có vấn đề rồi!” Nguyễn Linh bị cô ta chọc tức tới mức bật cười. “Cũng không xem xem mình có tài đức gì mà có thể để viện trưởng đứng ra vì mình!”