Khang Mỹ cảm thấy tư tưởng cô ta có hơi vặn vẹo, bèn nhíu mày nói: “Người ta muốn kỹ thuật là có kỹ thuật, có được chuyển lên chính thức cũng không có gì bàn cãi.”
Lý Hồng Tinh không nghe được lời phụ họa mà mình muốn, bèn quay đầu rời đi.
Nhưng suy nghĩ đó thì không áp chế được.
Đặc biệt là ngày hôm sau, không riêng gì lão bà đòi Ôn Nhiên truyền dịch cho, ngay cả Tiểu Chí cũng đòi để cô ghim.
Có mấy bệnh nhân chính mắt thấy Ôn Nhiên ghim kim, cũng sôi nổi muốn cô ghim.
Chỉ một ngày, Ôn Nhiên đã trở nên nổi tiếng trong mắt các bệnh nhân.
Khiến cho Lý Hồng Tinh ghen tị đến phát điên. Cô ta bắt đầu đi khắp nơi nói xấu Ôn Nhiên.
Tục ngữ có câu: Ba người thành hổ.
Vốn dĩ chỉ là chút chuyện nhỏ không ảnh hưởng gì, nhưng bị những người lòng dạ độc ác tuyên truyền thì lại trở nên xấu xa.
Những lời đồn đại độc ác truyền tới tai Kim Bảo Lị.
Tuy Kim Bảo Lị ghen tị Ôn Nhiên có kỹ thuật tốt lại may mắn, nhưng cũng cảm thấy những lời đồn đó thật sự quá đáng.
Người khác không thường xuyên tiếp xúc với Ôn Nhiên thì có thể nói hươu nói vượn, nhưng cô ta tiếp xúc mỗi ngày mà!
Ôn Nhiên cố gắng, cô ta thấy được. Ôn Nhiên giỏi giang, cô ta cũng thấy được.
Dù cô ta không thừa nhận, nhưng Ôn Nhiên đúng là rất có thiên phú.
Người có thiên phú đều chăm chỉ như vậy. Bảo cô ta làm trái lương tâm nói Ôn Nhiên không phải, cô ta thật sự không nói được.
Cô ta túm lấy người đang nói xấu: “Cô nói hươu nói vượn gì đó, Ôn Nhiên không phải loại người như các cô nói.”
“Cũng không phải một mình tôi nói, muốn tìm thì cô đi tìm bọn họ đi!” Người lan truyền khinh thường nói.
Kim Bảo Lị không thuận theo buông tha: “Là ai nói, cô tìm hết một đám đó ra cho tôi, tôi muốn xem ai còn dám khua môi múa mép.”
Người tuyên truyền bị cô ta nắm đau, bèn đẩy cô ta một cái: “Cũng không phải nói cô, cô sốt ruột cái gì. Buông tôi ra.”
“Cô không tìm thì tôi không buông!” Kim Bảo Lị dựa vào vóc dáng cao lớn. Nhưng người tuyên truyền cũng không muốn bị người khác kiểm soát.
Rất nhanh hai người đã lao vào đánh nhau, trên mặt còn có đầy vết dơ.
Người hiểu chuyện lập tức chạy đi báo cáo cho y tá trưởng. Hai người đều bị gọi vào dạy bảo.
Ôn Nhiên nghe tin liền chạy đến. Khi biết Kim Bảo Lị đánh nhau vì mình, cô thấy rất bất ngờ.
Nghe được lời đồn bậy bạ, trực tiếp tăng huyết áp.
Phiên bản bây giờ là cô câu dẫn viện trưởng vì muốn được chuyển lên chính thức nhưng lại bị viện trưởng đuổi ra ngoài, cuối cùng do viện trưởng rộng lượng nên tiếp tục giữ cô lại bệnh viện.
Nói thế nào, lời đồn đại này cũng chỉ dám nhắm vào một mình cô, không dám đắc tội với viện trưởng.
Hơn nữa cô cũng chỉ mới gặp viện trưởng có một lần, nếu có nói là nó nói quá thì cũng không ai tin cô.
Bệnh viện là một xã hội thu nhỏ, lời đồn truyền từ trong nội bộ không khó để tra ra. Cô lập tức yêu cầu y tá trưởng tra rõ.
Y tá trưởng dĩ nhiên biết cô bị oan, đi gặp viện trưởng cũng là do bà ấy kêu. Cơm cũng không thèm ăn, dành ra một buổi trưa để tra hỏi, cuối cùng tra ra Lý Hồng Tinh.
Ôn Nhiên nhận ra cô ta chính là y tá trực ngày hôm đó muốn làm khó cô. Giờ nghe thấy tên cô ta, cô mới nhớ ra Lý Hồng Tinh cũng chính là y tá đã hãm hại Nguyễn Linh?
Một con sâu làm rầu nồi canh, quan trọng nhất là không có trách nhiệm, càng không có đạo đức.
Cô lạnh lùng chất vấn: “Tôi không giết cha mẹ cô, cũng không chặt đứt con đường tài chính của cô, sao cô lại tung tin đồn vu không tôi?”