Hạ Thường Sơn nhìn dũng khí của cô, lại lên tiếng nói tiếp: “Tôi đã xem qua hồ sơ của cô. Cha mẹ cô đều là công nhân trong xưởng may quần áo, sao lúc trước cô lại lựa chọn tới bệnh viện?”
Ôn Nhiên cẩn thận trả lời: “Lúc trước tôi cũng định tới xưởng quần áo, tiếc là không lọt vào danh sách. Vừa hay bạn học của tôi Nguyễn Linh bảo tôi và cô ấy cùng thi tuyển vào bệnh viện. Thường ngày tôi cũng rất hứng thú với những thứ này nên mới đi thử, không ngờ thật sự may mắn thi đậu vào đây.”
Hạ Thường Sơn khá hài lòng, chỉ có điều lời cô nói ra nghe kiểu gì vẫn thấy có gì đó sai sai.
Nhưng ông ấy cảm thấy có lẽ mình đã nghĩ nhiều rồi, dù sao thì bài kiểm tra chính trị kia cũng chưa đủ tiêu chuẩn. Nếu không qua được bài kiểm tra về trường học, kiểm tra về gia đình, bệnh viện cũng sẽ không nhận vào.
Nhưng Thẩm Nam Chinh lại đặc biệt dặn phải chiếu cố cô!
Lẽ nào...
Ông ấy nghĩ tới một loại khả năng, trực tiếp hỏi: “Cô quen biết Thẩm Nam Chinh à?”
Đâu chỉ là quen!
Ôn Nhiên có chút buồn bực.
Với sự hiểu biết của cô, mối quan hệ của Thẩm Nam Chinh và Hạ Thường Sơn không quá thân cận.
Sao lại liên tưởng cô với anh chứ?
Điều này không khỏi làm cô suy nghĩ nhiều.
Kỳ thực nếu ăn ngay nói thẳng cũng không có ảnh hưởng gì. Nếu không đi hỏi Thẩm Nam Chinh cũng sẽ biết. Chần chừ một lát, cô nói: “Có quen.”
Hạ Thường Sơn không biết bọn họ có quan hệ gì, nhưng thấy Ôn Nhiên trong sáng, ngoại hình cũng không tệ. Giữa hai người không chừng thật sự có chuyện gì đó. Tâm lý muốn ăn dưa của ông ấy lập tức nổi lên: “Các người làm sao quen vậy?”
“Xem như ngoài ý muốn đi. Tôi không cẩn thận đụng phải anh ấy, sau đó liền quen!” Ôn Nhiên không nói nhiều, càng tự động xem nhẹ chuyện hai vợ chồng quản đốc Ngụy giới thiệu đối tượng cho. Cô cẩn thận hỏi: “Không lẽ anh ấy phạm tội gì à?”
“Không có. Ai phạm tội chứ nó thì không.” Hạ Thường Sơn cho cô một câu trả lời chắc chắn.
Đồng thời cũng hoàn toàn tỉnh ngộ, Thẩm Nam Chinh bảo ông ấy đặc biệt chiếu cố cô không có ý gì khác, mà thật sự là chiếu cố đơn thuần.
Haiz, xém chút nữa làm hỏng chuyện rồi.
Nếu thật sự coi Ôn Nhiên là gián điệp của địch để xử lý, có khi đứa con riêng này thật sự trở mặt với ông ấy.
May là ông ấy hỏi chuyện khá là ôn hòa.
Dĩ nhiên Ôn Nhiên biết Thẩm Nam Chinh sẽ không phạm tội, chỉ là muốn làm cho Hạ Thường Sơn dừng hỏi.
Quả nhiên Hạ Thường Sơn cũng không tiếp tục chủ đề này. Ông ấy hỏi cô thêm một ít kiến thức về y học và lý tưởng sống.
Khi ra khỏi phòng của viện trưởng, cô cũng hiểu ra viện trưởng đang thử cô.
Cô là người chính trực, những chuyện bán nước cầu vinh cô tuyệt đối không làm.
Chỉ cần qua được cửa ải của viện trưởng, con đường phía trước có lẽ sẽ dễ dàng hơn.
Hôm nay cô thể hiện rất nổi bật, ánh mắt của những y tá khác trong bệnh viện nhìn cô đã thay đổi.
Đặc biệt là khi thấy cô đi từ văn phòng viện trưởng ra, Lý Hồng Tinh đang bị xử phạt xém chút bóp nát bình thuốc trong tay.
Cô ta quay đầu nói với Khang Mỹ cùng tới từ trưởng y: “Nhìn thấy không, hôm nay chưa đủ nổii bật, nhất định lại đi câu dẫn viện trưởng rồi!”
“Miệng của cô cũng quá độc rồi. Không có chứng cứ, sao có thể nói bậy vậy được!” Khang Mỹ không ấu mỹ như vậy: “Viện trưởng là người tốt, truyền ra thì không hay.”
Lý Hồng Tinh bĩu môi: “Tôi cũng không nói bừa. Cô nhìn khuôn mặt cô ta đi, hệt như yêu tinh câu dẫn người khác. Không chừng muốn nhân dịp tạo sự nổi bật để sớm được chuyển lên chính thức.”