“Chờ đã, giữ bí mật chuyện này, đừng nói cho ai biết.” Hạ Thường Sơn đã chuẩn bị sẵn sàng. Dù sao cũng chỉ là suy đoán, không chừng Tống Ôn Nhiên lại chỉ là một thiên tài đơn thuần.

Nếu là thiên tài, thì phải bồi dưỡng mới được.

Y tá trưởng ngầm hiểu, lén lút nói với Tống Ôn Nhiên.

“Ôn Nhiên, hôm nay tôi thấy biểu hiện của cô không tệ, viện trưởng muốn gặp cô.”

“Gặp tôi?” Ôn Nhiên nghi hoặc đi qua. Cô lập tức nhận ra, hôm nay cô nổi bật như vậy cũng có khả năng sẽ bị viện trưởng triệu kiến.

Cô đâu biết bọn họ lại nghĩ nhiều như vậy. Nặng nhất là chuyện một vài đồng nghiệp ghen tị vì cô đứng đầu.

Thôi thì để công việc đó đi trước vậy.

...

Nội tâm vô cùng thản nhiên.

Cô không làm chuyện gì trái với lương tâm, nửa đêm cũng không sợ quỷ gõ cửa.

Hơn nữa trong trí nhớ của cô, tác phong của viện trưởng Hạ vẫn luôn tốt đẹp, luôn là nhân vật chính trực.

Cô đi đến cửa văn phòng, hít sâu một hơi rồi gõ cửa.

Cốc cốc cốc ---

“Mời vào.”

Giọng Hạ Thường Sơn phát ra, cô bèn đầy cửa đi vào.

Từ sau khi vào bệnh viện, đây là lần đầu tiên cô ở gần viện trưởng tới vậy.

Kỳ thực trong trí nhớ của cô, người cha dượng Hạ Thường Sơn hiền hòa hơn Thẩm Triệu Đình kia rất nhiều.

Mỗi lần gặp ông ấy, ông ấy đều đang cố gắng củng cố quan hệ của mẹ con Thẩm Nam Chinh và Tăng Lan Huệ.

Ở phương diện giáo dục con cái cũng thế. Con của ông ấy đều là những người lạc quan, yêu đời.

Lúc trước vì sao Tăng Lan Huệ ly hôn với Thẩm Triệu Đình thì cô không biết, nhưng Tăng Lan Huệ và Hạ Thường Sơn lại vô cùng ân ái.

Hạ Thường Sơn thầm đánh giá cô. Thấy đôi mắt trong sáng của cô, ấn tượng đầu tiên ông ấy dành cho cô cũng không tệ lắm.

Ông ấy chỉ vào chiếc ghế bên cạnh nói: “Ngồi đi.”

“Tôi nên đứng thì hơn!” Ôn Nhiên không biết rõ tình tình, vẫn phải biết điều.

Hạ Thường Sơn há miệng uống một hớp trà: “Nghe y tá trưởng nói hôm nay biểu hiện của cô khi ghim kim truyền dịch cho một bà lão và một cậu bé rất tốt, là nhân tài hiếm có!”

Ôn Nhiên khiêm tốn nói: “Đều do y tá trưởng dạy dỗ. Đây là lần đầu tiên tôi ghim kim truyền dịch cho người ta, khẩn trương tới mức trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.”

“Ha ha...” Hạ Thường Sơn chỉnh gọng mắt kính: “Bình thường. Lần đầu tiên tôi ghim kim truyền dịch cho người ta, vì tay đổ nhiều mồ hôi quá còn không cầm được kim tiêm. Cô làm tốt hơn tôi nhiều, ít nhất đều thành công được cả hai lần.”

Ôn Nhiên cảm thấy trong lời nói của viện trưởng có ẩn ý, bèn nghiêm túc xem xét.

“Nói thật, tôi cũng không phải lần đầu tiên làm. Trước khi tới bệnh viện, tôi đã rất hứng thú với việc làm y tá, ngoại trừ dùng da heo lén luyện tập khi ở nhà, tôi còn lén dùng tay mình để luyện tập.”

Cô vươn tay ra, trên tay vẫn còn dấu vết truyền nước biển khi bị bệnh lần trước lưu lại. Thậm chí, để kiểm chứng trải nghiệm ghim kim truyền dịch trong trí nhớ, cô cũng từng lén lấy mình ra thử, vừa hay giờ lại có công dụng. Lời nói nửa thật nửa giả.

Hạ Thường Sơn nhìn thoáng qua, có chút bất ngờ.

Ông ấy lại hỏi “Lá gan của nữ đồng chí này thật lớn, ngay cả bản thân cũng dám đem ra thí nghiệm!”

“Làm y tá, vẫn nên phải làm gương. Tôi chính là con nghé con mới sinh không sợ cọp. Nhưng tôi không dám để cho mẹ biết, ngày thường bà ấy làm việc đã đủ mệt rồi.” Ôn Nhiên cố ý nói những lời này để viện trưởng phái người đi điều tra mẹ mình.

Lỡ như thật sự tới nhà điều tra, bí mật có khả năng sẽ bị lộ.

Có một số việc không thể nào giải thích. Nếu không làm tốt có khi còn bị nghi ngờ là gián điệp của địch.

Lúc trong đầu hiện lên những chữ “gián điệp của địch”, cô khẽ run rẩy.

Đứng trước tình hình này, đúng là có chút thú vị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play