Bà lão không phải lần đầu bị bệnh, cũng không phải lần đầu nhập viện, rất chắc chắn nói: “Tay nghề này của cô không bình thường. Nếu người khác cũng có tay nghề như cô, không biết bà lão này sẽ đỡ chịu khổ biết bao nhiêu.”
Ôn Nhiên mỉm cười đáp: “Bà quá khen rồi, để cháu truyền dịch cho bà.”
“Được.” Bà lão khạc được đờm ra ngoài, trong lòng cũng trở nên thoải mái hơn.
Khuôn mặt vốn u buồn, cũng trở nên hiền từ.
Chờ khi Ôn Nhiên buộc băng gạc ở khớp xương khuỷu tay và khớp xương khổ tay mình xong, bà còn lên tiếng nhắc nhở: “Cô y tá, cô làm sai rồi, chỉ cần buộc ở khớp xương cổ tay này là được.”
Bà lão tưởng cô nhớ nhầm, nên vươn tay để cô cởi dây buộc ở khớp xương khuỷu tay đi.
Cô lập tức ngăn bà lão lại: “Chờ chút, đây là cháu cố ý cột ở khớp xương khuỷu tay bà.”
Bà lão: “...”
Y tá trưởng không ngờ cô lại làm như vậy, lên tiếng bảo cô tiếp tục.
Cô cũng không để lãng phí thời gian, nhanh chóng tìm ra đúng vị trí để tiến hành ghim kim một cách liền mạch, lưu loát.
Bà lão còn chưa cảm thấy đau, cô đã ghim xong.
Liên tục tán thưởng: “Kỹ thuật không tệ, sau này để cho cô y tá này ghim kim cho tôi đi.”
“Được, nghe bà.” Y tá trưởng biết bà lão này có thân phận không nhỏ, nên cũng không dám trái ý.
Sở dĩ chọn bà lão này để kiểm tra Ôn Nhiên cũng là do tính tình của bà lão này tốt hơn những bà lão khác nhiều.
Điều khiến bà ấy ngạc nhiên chính là kỹ thuật ghim kim truyền dịch của Ôn Nhiên. Nghĩ tới sự nhanh trí của cô dạo gần đây, vừa ra khỏi phòng bệnh bà ấy đã hỏi: “Ôn Nhiên, trước khi và bệnh viện cô từng học y rồi à?”
Ôn Nhiên biết y tá trưởng vẫn luôn hoài nghi cô. Cô suy tư một lúc rồi nói: “Tôi vẫn luôn hứng thú với việc học y, trước khi thi vào bệnh viện đều lén tự học.”
“Vậy thiên phú của cô rất tốt.” Y tá trưởng thật lòng cảm khái.
Có thể tự học thành như vậy nhất định là thiên tài.
Nếu không phải thiên tài, mà lại được an bài vào đây, nhất định là gián điệp của kẻ thù được xếp vào bệnh viện.
Tình huống này không phải chưa từng xảy ra, cũng không thể không phòng.
Ôn Nhiên rốt cuộc là thiên hay là kẻ gián điệp của kẻ thù, là vấn đề chính trị quan trọng.
Bà ấy cần phải thông báo cho viện trưởng trước đã.
Sau khi giao nhiệm vụ mới cho Ôn Nhiên, bà ấy vội vàng đi tới văn phòng của viện trưởng.
Kể rõ ràng biểu hiện của Ôn Nhiên cùng với sự nghi ngờ của mình cho viện trưởng.
Viện trưởng Hạ Thường Sơn rất quan tâm tới chính trị, vừa nghe đã lập tức để tâm: “Y tá trưởng Lưu, vừa rồi cô bảo cô y tá kia tên gì?”
Y tá trưởng vội vàng nói: “Tống Ôn Nhiên.”
“Ai cơ?” Hạ Thường Sơn nghe thấy tên này có chút quen thuộc.
Y tá trưởng lại nói lại từng chữ: “Tống, Ôn, Nhiên.”
Hạ Thường Sơn nghĩ ngợi một lúc, đã nghĩ ra.
Đây chính là cô gái mà Thẩm Nam Chinh đặc biệt dặn dò phải chiếu cố.
Không khỏi nghĩ nhiều!
Hay câu “đặc biệt chiếu cố” trong miệng anh không phải là thật sự chiếu cố, mà là ám chỉ ông ấy lưu ý không tiết lộ quá nhiều cơ mật quân sự?
Người mới trước khi vào bệnh viện đều phải trải qua một cuộc khảo sát chính trị, chẳng lẽ ở giữa có gì đó sai sót?
Ngón tay ông ấy gõ lên mặt bàn rất có tiết tấu. Ông ấy thoáng trầm ngâm.
Càng nghĩ càng không ngồi yên được, ông ấy đứng lên nói: “Bảo Tống Ôn Nhiên vào văn phòng tôi một chuyến.”
Y tá trưởng không dám chần chừ dù chỉ một chút: “Được, tôi lập tức đi ngay.”