Lý Hồng Tinh tuy giận nhưng cũng không dám nói gì, nhút nhát hệt như một con cừu non trước mặt y tá trưởng, rồi khóc lóc bỏ ra khỏi văn phòng.
Những y tá khác cũng thành thành thật thật đi làm công việc của mình, không dám làm loạn nữa.
Y tá trưởng bảo Nguyễn Linh ra ngoài, chỉ để lại mình Ôn Nhiên. Bà ấy hỏi: “Cô học kỹ thuật ghim kim này từ ai?”
Ôn Nhiên biết hôm nay mình đã thể hiện tốt, không thể không trả lời câu hỏi của y tá trưởng, nên đã sớm nghĩ ra lí do để thoái thác.
Cô nghiêm túc nói: “Tôi có thấy y tá trưởng truyền dịch cho người khác mấy lần. Ở nhà rảnh rỗi nên cũng dùng kim may áo ở nhà luyện tập trên da heo. Hôm nay lớn gan lấy những điều đã cẩn thận học được thao tác thực tế.”
Y tá trưởng: “(⊙o⊙)…”
Y tá trưởng khó tin nhìn cô. Mỗi chữ cô nói tuy rất nhẹ nhàng, nhưng khi ghép lại lại khiến cho người ta kinh sợ. Nếu đúng là chỉ nhìn vài lần, dùng kim may áo luyện tập trên da heo vài lần là có thể học được, còn giỏi hơn cả những y tá dày kinh nghiệm và những y tá tới từ trường y, thì đúng là thiên tài y tá trời sinh.
Nhưng thiên tài thật sự có tồn tại sao?
Chỉ có một lần, có khi là trùng hợp.
Sau khi cân nhắc một chút, bà ấy nói: “Vậy lát cô đi truyền dịch cho bà lão ở phòng 106.”
Ôn Nhiên: “...”
Ôn Nhiên biết rõ y tá trưởng đang muốn kiểm tra mình. Nếu đã rút lưỡi dao ra rồi thì không thể thu hồi được, vì vậy thản nhiên tiếp thu.
Truyền dịch cho người già và trẻ con đúng là rất cần có kỹ thuật.
Bởi vì cơ thể người già bị lão hóa, những tĩnh mạch cứng lại, dày lên, tính đàn hồi cũng rất kém.
Dù những thứ này ổn, thì tính giòn tăng lên cũng là một vấn đề.
Lòng mạch hẹp, da và mô cơ lỏng lẻo khiến mạch máu khó cố định lại.
Càng phiền phức hơn là máu chảy về chậm, đông lại rất nhanh.
Cô đi theo y tá trưởng qua đó, trong lòng cũng đã sớm chọn ra phương án ghim kim truyền dịch tốt nhất.
Nhưng bởi vì bị bệnh, tâm tình của bà lão đặc biệt kém. Bà lão nhíu mày nhìn Ôn Nhiên lạ mặt, hỏi: “Đây là y tá mới tới à?”
“Vâng mới tới.” Y tá trưởng vội nói sang chuyện khác: “Hôm nay bà có ổn hơn không?”
“Haiz, chân tay tôi già yếu, có thể sống được một ngày thì một ngày vậy!” Bà lão thở dài, ho khan hai tiếng, muốn khạc đờm ra nhưng không được.
Y tá trưởng vội dùng tay vỗ vỗ để bà lão khạc được đờm, nhưng hiệu quả lại rất nhỏ.
Ôn Nhiên lên tiếng nói: “Để tôi xem thử xem sao!”
“Cô?” Y tá trưởng còn đang do dự, bà lão đã kéo lấy Ôn Nhiên: “Thử đi.”
Ôn Nhiên biết bà lão đã rất khó chịu rồi. Bèn nhân lúc bà lão hít vào, cô nhanh chóng dùng sức ấn vào khí quản trên xương ngực bà ấy rồi trượt sang ngang. Lặp lại mấy lần như vậy để kích thích khí quản đẩy đàm ra ngoài.
Sau một lúc lâu, cuối cùng cũng khạc được đàm trong cổ họng ra, bà lão cũng thoải mái hơn rất nhiều. Bà lão không ngừng khen ngợi Ôn Nhiên: “Cô y tá này rất giỏi, tôi đã khạc mấy ngày nay mà vẫn không khạc ra được, không ngờ cô ấy có thể một phát đẩy ra như vậy!”
Ôn Nhiên khiêm tốn nói: “Bà không sao thì tốt rồi!”
Y tá trưởng không cho rằng đây là sự trùng hợp. Thủ pháp quá chuyên nghiệp. Bà ấy cũng không phải ngày đầu tiên làm y tá, chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn ra ngay.
Lại thấy Ôn Nhiên lưu loát ghim kim truyền dịch, bà ấy càng xác định không phải là trùng hợp.
Chẳng những không phải là trùng hợp, mà còn là thâm tàng bất lộ.