Ngô Tú Mẫn không nhịn được nói thay cho Ôn Nhiên: “Cô y tá này cũng chỉ có ý tốt. Cô xem tay con trai tôi đã sưng như vậy rồi! Tôi gọi các người mấy lần, các người cũng không lại đây. Cô đừng có dạy bảo cô ấy!”
“Chị gái, tôi chỉ mới tới muộn vài phút, đừng nói quá.” Lý Hồng Tinh tìm cớ cho mình.
Lúc Ôn Nhiên rút kim tiêm cho Tiểu Chí đã nghĩ tới tình huống này, nhưng không rút, dịch bị rò rỉ ra sẽ càng nhiều.
Cô nói với Lý Hồng Tinh tự cho mình là giỏi: “Vậy cô nói cho tôi biết, việc tôi rút kim có gì không đúng?”
Lý Hồng Tinh: “...”
Không thể nói là sai. Nếu là cô ta, cô ta cũng rút kim.
Sở dĩ bọn họ không lại đây, phần vì quá bận, phần vì trong lòng ai cũng hiểu rõ nhưng không nói ra.
Đứa bé này quá khó hầu hạ.
Lúc thì nói chỗ này đau, lúc thì nói chỗ kia đau, hành hạ không ít người.
Cô ta vô lý nói: “Vậy cũng không cần tới cô rút, ở đây chúng tôi có người chuyên nghiệp!”
Cậu bé lúc này cũng không còn khóc nữa, mở to hai mắt nhìn bọn họ.
Ôn Nhiên xem xét thời gian đã đủ, bèn buông tay ra.
Cô nói tiếp: “Tôi chưa nói các cô không chuyên nghiệp, cô không cần phải nói quá. Tuy bây giờ tôi chưa được chuyển lên chính thức, nhưng cũng là y tá. Y tá trưởng thường nói phải đặt bệnh nhân lên vị trí đầu tiên. Tôi đặt bệnh nhân lên vị trí đầu thì có gì sai?”
Lý Hồng Tinh không còn lời gì để nói, nhưng cô ta không muốn buông tha cho Ôn Nhiên.
Cô ta không làm được gì, chỉ đành chỉ vào Tiểu Chí nói: “Kim do cô rút, thì tự cô ghim vào đi.”
Những y tá khác không ai nói gì. Lúc này ai đứng ra sẽ phải phụ trách ghim kim cho Tiểu Chí. Trong phòng còn bệnh nhân và người nhà của họ, mọi người đều khẽ xì xào. Tiểu Chí gắt gao ôm lấy Ngô Tú Mẫn, rưng rưng nước mắt.
Nguyễn Linh chạy vặt xong muốn trộm nhìn Hạ Cận Ngôn, vừa lúc thấy một màn này. Cô ấy nghi hoặc đi tới.
Một y tá có quen biết với cô ấy thấy vậy liền giữ chặt lấy cô ấy, nhỏ giọng nói: “Cô đừng đi lên phía trước, cẩn thận bị liên lụy.”
“Sao lại thế này?” Nguyễn Linh nhìn vào trong, thấy Ôn Nhiên đang bị mọi người vây quanh.
Cô y tá kia nhỏ giọng kể lại chuyện xảy ra, rồi lại nói: “Mạch máu đứa nhỏ này rất lạ, không bình thường. Người có kinh nghiệm cũng không dám ghim kim, không cẩn thận là sẽ đâm sai. Cũng do người mới này xui xẻo, không làm được sẽ bị phạt.”
Nguyễn Linh vừa nghe thấy liền biết rõ ràng cô ta đang lừa Ôn Nhiên!
Cô ấy không màng tới sự ngăn cản của cô y tá kia, định đi vào thì nghe thấy Ôn Nhiên nói: “Việc rút kim không đòi hỏi kỹ thuật, nhưng việc ghim kim thì cần có kỹ thuật. Bây giờ tôi còn chưa chuyển lên chính thức, sao cô dám để tôi ghim kim truyền dịch?”
Thái độ Lý Hồng Tinh vô cùng ngang ngạnh: “Đừng nói mấy lời vô dụng đó. Cô không ghim tôi sẽ đi tới chỗ y tá trưởng tố cáo cô!”
“Tôi còn muốn tới chỗ y tá trưởng tố cáo cô!” Nguyễn Linh lên tiếng bênh vực Ôn Nhiên: “Cô là y tá trực, không thể trốn tránh trách nhiệm như vậy được. Cô đang coi thường tính mạng của bệnh nhân!”
Không phải ai trong bệnh viện cũng biết mẹ Nguyễn Linh là chủ nhiệm, Lý Hồng Tinh vào chung đợt với bọn họ lại càng không biết. Cô ta tỏ vẻ khinh thường nói: “Cô cũng chưa chuyển lên chính thức, kiêu ngạo cái gì!”
“Người kiêu ngạo chính là cô, cô có biết bây giờ quan trọng nhất là bệnh nhân không!” Nguyễn Linh tức giận, muốn tát cho cô ta một cái.
Cô y tá ban nãy tiến lên khuyên nhủ: “Đừng ồn ào nữa, để người khác chê cười. Còn làm loạn nữa sẽ bị phạt cả đấy!”