“Có bị phạt cô ta cũng phải ghim, ai bảo cô ta xen vào việc của người khác!” Lý Hồng Tinh cố ý gây khó dễ cho cô: “Nếu không ghim được thì tự động tìm y tá trưởng chịu phạt đi.”
Người bệnh này là do Lý Hồng Tinh phụ trách, Lý Hồng Tinh hạ quyết tâm phải đổ lỗi cho cô.
Sao Ôn Nhiên không nhìn ra suy nghĩ của cô ta, cô nói lại: “Vậy đi tìm y tá trưởng, xem y tá trưởng xử phạt ai! Người bệnh là quan trọng nhất, bây giờ cô còn không biết nên làm gì?”
Lý Hồng Tinh không ngờ cô lại linh hoạt như vậy, có thể phản ứng lại nhanh chóng. Nếu thật sự tìm y tá trưởng, người bị xử phạt chắc chắn là cô ta.
Cô ta trừng mắt liếc nhìn Ôn Nhiên một cái, sau đó căng thẳng tiến lên ghim kim cho đứa nhỏ.
Nhưng vừa đưa cây kim ra trước mặt Tiểu Chí, Tiểu Chí đã sợ tới mức náo loạn lên, còn đạp tay chân loạn xạ, không cho cô cơ hội tới gần.
Tình huống khiến những y tá khác lo lắng nhất quả nhiên vẫn xuất hiện.
Ngô Tú Mẫn giữ Tiểu Chí lại: “Nghe lời, đừng gây thêm phiền toái cho y tá, nếu không mẹ sẽ mặc kệ con!”
Tiểu Chí ngừng giãy giụa, bắt đầu khóc lớn.
Vài người vây xem khẽ xì xầm. Lý Hồng Tinh cho rằng mọi người đang chê cười cô ta.
Cô ta gọi hai người lại hỗ trợ, đè Tiểu Chí lại hệt như đang mổ heo.
Nhưng càng như vậy, Tiểu Chí càng phản kháng.
Ở bệnh viện không thiếu những tiếng khóc la, nhưng tiếng khóc tê tâm phế liệt như vậy vẫn thu hút rất nhiều người chú ý.
Truyền dịch không giống như tiêm, chỉ cần giữ lại tiêm một cái là xong. Làm như vậy căn bản là không được.
Lý Hồng Tinh thử nửa ngày cũng không ghim vào được, dứt khoát không ghim nữa.
Lại bắt đầu oán trách Ôn Nhiên xen vào chuyện của người khác.
Nguyễn Linh tức giận nói lại mấy câu.
Lý Hồng Tinh liền đổ hết mâu thuẫn lên đồi Nguyễn Linh: “Hai người các cô ăn không ngồi rồi, các cô có ích lợi gì? Chỉ là thứ vô dụng!”
Bắt nạt cô còn bắt nạt bạn của cô, Ôn Nhiên dĩ nhiên không nhịn nổi: “Không ghim được là do cô không có bản lĩnh, không có bản lĩnh thì bớt nói lại.”
Mắt thấy Tiểu Chí đã khóc tới lả người, chỉ còn sụt sịt vài tiếng.
Ôn Nhiên lấy ra từ trong túi một cục kẹo do tối qua cô giáo Lưu kiên trì nhét vào trong túi cô đưa cho Tiểu Chí.
Hảo cảm của Tiểu Chí dành cho cô liền tăng lên.
Người đi tìm y tá trưởng chậm chạp chưa tới. Ôn Nhiên ngồi xổm xuống, nói với Tiểu Chí: “Chị ghim kim không đau chút nào, em có tin không?”
Tiểu Chí chần chừ một lúc rồi lắc đầu: “Sao có thể không đau, chị gạt người!”
Ôn Nhiên cố ý khơi dậy tính hiếu kỳ của Tiểu Chí, để cậu bé không còn sợ ghim kim.
Cô tiếp tục nói: “Trước kia bọn họ đều đâm vào tay em có đúng không?”
Tiểu Chí gật đầu, không nói gì.
Ôn Nhiên lại nói: “Giờ chúng ta đổi chỗ khác.”
Tiểu Chí: “...”
Tiểu Chí có hơi dao động.
Đừng nói là Tiểu Chí cảm thấy hứng thú, những người ở đây đều cảm thấy hứng thú.
Bọn họ không dễ lừa như đứa trẻ này.
Ghim kim vào thịt sao có thể không đau, khoác lác cũng không thể nào làm giảm đau được!
Mọi người bàn tán xôn xao, giọng của Lý Hồng Tinh là lớn nhất. Cô ta cười cô không biết tự lượng sức mình.
Nguyễn Linh nhỏ giọng hỏi cô: “Cậu sẽ ghim kim?”
“Ừm.” Ôn Nhiên không nói gì nữa...
Trong trí nhớ khi làm y tá của cô, bệnh nhân có khó chơi cỡ mấy cũng đều bị cô thu phục. Hơn nữa cô còn hay mang theo kẹo bên người. Kẹo là vũ khí tốt nhất để dỗ dành trẻ con.
Ghim kim truyền dịch chính là thế mạnh của cô.
Nguyễn Linh không nói gì. Cô ấy cũng muốn xem xem cô dùng cách nào để thu phục Tiểu Chí.