Ánh sáng trong mắt Thẩm Nam Chinh vẫn luôn dõi theo con gái bà. Không phải ánh mắt gian tà, mà là một ánh mắt nồng nhiệt mà bà không thể diễn tả được.

Vậy nên bà muốn con gái mình cho anh một cơ hội, cũng là cho chính cô một cơ hội, tìm hiểu thử.

Ôn Nhiên nghe bên tai trái, lọt bên tai phải.

Trong đầu toàn là dấu chấm hỏi.

Cô cảm thấy mọi chuyện đều quá mức trùng hợp, hệt như đã được an bài từ trước.

Nhưng cô lại không có chứng cứ.

Cứ như vậy mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi không biết từ khi nào!

Ngày hôm sau, sau khi vệ sinh cá nhân xong, cô đi làm với trạng thái tốt nhất.

Thời gian kiểm tra càng lúc càng gần.

Nguyễn Linh cũng đặt toàn bộ tâm tư vào việc học.

Nhưng Kim Bảo Lị hệt như người mất hồn, còn thất thần hơn cả lúc trước. Cô ta bất cẩn làm rối loạn toàn bộ thuốc mà hai người vừa mới sửa soạn lại gọn gàng.

May mắn không bị vỡ, nếu không ba người các cô đều xong đời.

Điều này khiến cho Nguyễn Linh hoàn toàn nổi giận!

“Kim Bảo Lị, cô muốn làm gì?”

Kim Bảo Lị biết y tá trưởng sắp tới đây kiểm tra, có chút đuối lý: “Tôi không có cố ý!”

“Có phải cố ý hay không thì cô đều phải có trách nhiệm, đừng làm liên lụy chúng tôi!”

Ôn Nhiên nhặt chai thuốc bên cạnh chân lên, nói như ra lệnh: “Còn không mau dọn gọn lại!”

Kim Bảo Lị lần đầu thấy Ôn Nhiên tức giận, trong lòng cũng có chút sợ hãi.

Hơn nữa cô ta còn muốn học tập Ôn Nhiên, tranh thủ thông qua kiểm tra, vậy nên mau chóng hành động dưới sự chỉ huy của cô.

Nguyễn Linh vốn định nói thêm vài câu, nhưng thấy Kim Bảo Lị cũng biết thức thời, cũng đi theo phụ vài việc linh tinh.

Ba người không dừng chút nào, cuối cùng cũng dọn gọn trước khi y tá trưởng tới.

Y tá trưởng cũng rất hài lòng, yêu cầu ba người khác cô đi làm việc vặt.

Ôn Nhiên cầm thuốc đi tới khu nằm viện, nhìn thấy cậu bé bị viêm thanh quản Tiểu Chí.

Tiểu Chí khôi phục không tệ, cũng rất có tinh thần, đang truyền nước biển.

Mẹ Tiểu Chí, Ngô Tú Mẫn thấy cô mặc quần áo trắng, tưởng cô là hộ sĩ chính thức, bèn gọi cô: “Y tá, làm phiền cô xem giúp tay của con trai tôi, nó vẫn luôn kêu đau!”

Ôn Nhiên nhìn trái nhìn phải, thấy các hộ sĩ khác đều không ở đây, chắc chắn là đang kêu mình qua.

Vừa thấy mu bàn tay Tiểu Chí nổi mụt, còn có chút sưng, cô lập tức kết luận: “Lệch kim rồi!”

“Hả?” Ngô Tú Mẫn lập tức trở nên khẩn trương: “Hình như đúng là bị lệch kim rồi.”

“Đừng hoảng.” Ôn Nhiên nhìn về phía trạm y tá, thấy mấy y tá đó không biết đang bận gì, gọi mà cũng không đáp lại. Cô chỉ đành rút kim cho Tiểu Chí trước, sau đó ấn vào vị trí lỗ kim: “Ấn một lúc, lát nữa sẽ đổi tay đâm lại.”

Cậu bé nghe vậy liền khóc òa lên.

“Cháu không muốn đâm tay, cháu không muốn ghim kim...”

Cậu bé mới sáu bảy tuổi, vừa nghe tới bị tiêm vô cùng sợ hãi.

Y tá Lý Hồng Tinh nghe thấy tiếng động bèn chạy tới. Thấy Ôn Nhiên đã rút kim ra, cô ta giận sôi máu.

Tiểu Chí không giống những đứa trẻ khác, không dễ tìm mạch máu, rất khó để ghim kim.

Phải đâm hai ba lần ở hai tay mới ghim kim được.

Ngay cả y tá đã làm việc hai năm cũng không dám chắc chắn, những sinh viên vừa tốt nghiệp trường y như cô ta càng không dám ra tay, chỉ có y tá trưởng tự mình làm mới được.

Cô ta nổi giận nói: “Ai cho cô rút kim tiêm?”

Tay ấn lỗ kim của Ôn Nhiên không buông ra. Cô chỉ vào vết sưng trên tay Tiểu Chí nói: “Lệch kim rồi.”

“Chúng tôi có chuyên môn về việc lệch kim, hơn nữa dịch rỉ nhỏ như vậy không nghiêm trọng. Cô không biết thì đừng làm loạn!” Lý Hồng Tinh sợ bị mắng, bèn mắng Ôn Nhiên trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play