Thẩm Nam Chinh vốn định rời đi, vừa nghe cô nói lập tức quay đầu lại. “Có một chút, nhưng cũng không sao.”

Thẩm Nam Chinh định nói không đau, nhưng lại tham lam muốn được quan tâm nhiều hơn.

Ôn Nhiên dịu dàng nói: “Vậy anh về ăn thêm mấy hạt đậu phộng sống.”

Đầu Thẩm Nam Chinh khẽ “ong” một chút, lập tức nhớ tới kiếp trước.

Kiếp trước lúc anh bị đau dạ dày, Ôn Nhiên sẽ âm thầm chuẩn bị đậu phộng sống cho anh. Còn đặc biệt nấu cháo, nấu trà tẩm bổ cho dạ dày của anh.

Ăn đậu phộng sống để tẩm bổ dạ dày là phương pháp khá phổ biến, nhưng nói ra từ trong miệng Ôn Nhiên lại cảm thấy cực kỳ thân thiết. Ma xui quỷ khiến thế nào anh lại hỏi: “Sao cô biết tôi đau dạ dày?”

Ôn Nhiên không chút hoang mang nói: “Vừa rồi tôi thấy anh sờ dạ dày, đêm nay lại còn ăn thịt bị cháy, nên nghĩ chắc là bị đau dạ dày.”

Thẩm Nam Chinh: “...”

Trong một cái chớp mắt, Thẩm Nam Chinh còn tưởng cô cũng có được ký ức kiếp trước như mình.

Nghe cô nói xong anh mới biết, cô chỉ cẩn thận quan sát mà thôi.

Nói thật, anh không hy vọng cô có ký ức kiếp trước. Ký ức kiếp trước với cô mà nói nhất định rất đau khổ.

Cứ như vậy vô tư sống hết một đời là tốt nhất.

Đối với sự quan tâm của cô, anh chỉ nói một tiếng: “Cảm ơn.”

Tối hôm nay, anh mất ngủ.

Chỉ muốn sớm cưới cô về nhà, sớm đem lại hạnh phúc cho cô.

Anh vẫn luôn suy nghĩ làm sao để tiếp xúc được nhiều hơn với cô, có được sự chấp thuận từ cô.

Lúc anh mơ mơ màng màng buồn ngủ, bụng lại bắt đầu đau.

Không nên coi thường sức mạnh của thịt kho tàu bị cháy. Sau nửa đêm, anh chạy vào WC sáu bảy lần, còn nôn ra ba bốn lần.

Cũng may chiến hữu Nguyễn Lương Tắc tới phòng khám lấy cho anh chút thuốc.

Chờ anh uống thuốc xong, mới hỏi:

“Tối nay cậu ăn phải thứ gì bậy bạ rồi?”

“Rất sạch sẽ, chỉ là hơi quá lửa.” Sắc mặt Thẩm Nam Chinh trắng bệch. Thuốc không có tác dụng nhanh như vậy, anh vừa nói xong đã lại có cảm giác tới nữa.

Liền vội vàng đi vào WC.

Nguyễn Lương Tắc, vị hòa thượng thứ hai cũng không hiểu chuyện gì.

Nhưng anh ấy có thể chắc chắn đúng là hơi quả lửa!

Nếu cứ tiếp tục đi như vậy, chẳng còn lửa gì nữa.

Bởi vì mẹ anh ấy là chủ nhiệm bệnh viện, anh ấy cũng có chút hiểu biết cơ bản.

Sợ Thẩm Nam Chinh chạy vài lần sẽ mất nước, nên anh ấy đã pha cho anh một ca nước ấm, cho thêm ít muối và đường trắng vào.

Viêm dạ dày cấp tính cũng giống như tình trạng vận động kịch liệt và bị say nắng dẫn tới bất nước, cần phải kịp thời bổ sung nước đường, muối.

Thẩm Nam Chinh bị bệnh, anh ấy cũng không được nghỉ ngơi.

Vừa mới uống vào không lâu, đã mau chóng phun ra.

Anh ấy đưa Thẩm Nam Chinh đi truyền dịch từng tí một.

Mãi tới khi trời gần sáng, mới ổn hơn một chút.

Thẩm Nam Chinh không ngờ ăn có ít thịt kho tàu bị cháy mà lại nghiêm trọng tới vậy. Nhưng nếu cho anh một cơ hội nữa, anh vẫn sẽ ăn.

Khó có được cơ hội tốt để lấy lòng mẹ vợ như vậy. Nếu không tỏ ra thành ý một chút sao có thể có được thiện cảm của bà.

Nhưng anh không biết, dù anh không thấy cơ thể ra trao đổi, hảo cảm của Lục Mỹ Cầm với anh cũng rất lớn!

Buổi tối, Lục Mỹ Cầm thức tới nửa đêm, cùng trò chuyện với Ôn Nhiên về Thẩm Nam Chinh.

Qua thôn này, sẽ không có cửa hàng nào như vậy nữa.

Dù là nhân phẩm, gia thế, hay những tố chất khác, Thẩm Nam Chinh đều đứng nhất.

Bà sợ bỏ lỡ anh, sẽ không còn tìm thấy ai thích hợp như vậy nữa.

Hôn nhân của bà thất bại, bà không hy vọng con gái sẽ giẫm vào vết xe đổ của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play