Thẩm Nam Chinh và Ôn Nhiên đều không lên tiếng, mỗi người nhìn chén trà trong tay mình, không biết đang suy nghĩ gì.

Ngay cả khi họ không nói gì, vẫn là một cặp đôi rất đẹp đôi.

Thân hình cao lớn, tuấn tú của Thẩm Nam Chinh giống như một bức tranh sơn dầu được thiết kế đặc biệt với vóc dáng duyên dáng yêu kiều của Ôn Nhiên.

Khiến cho người ta không đành lòng phá vỡ khung cảnh êm đềm ngắn ngủi này.

Cảnh đẹp ý vui, đồng thời, cũng có thể cảm nhận được một cảm giác ngọt ngào như có như không.

Đó là một khung cảnh lãng mạn mà không một tác giả ưu tú nào có thể diễn tả được.

Đột nhiên có mùi khét bay đến, Lục Mỹ Cầm hít một hơi, hét lên: “Ôi nguy rồi!”

Ôn Nhiên vội chạy tới, đúng thật là nguy rồi!

Lục Mỹ Cầm muốn thể hiện kỹ năng nấu nướng của mình nhưng cuối cùng lại hỏng bét.

Thịt kho tàu bị cháy.

Nếu ai không biết cách làm thịt kho tài thì thật sự khó có thể nhận ra đây là món gì.

Cô giáo Lưu sợ bà cảm thấy xấu hổ nên vội vàng trấn an: “Không sao đâu, cháy tí thôi mà.”

“Lại chẳng thế, tôi vẫn thường ăn mấy đồ hơi cháy do bà nhà tôi làm mà!” Quản đốc Ngụy ở một bên phụ họa theo.

Hai vợ chồng kẻ xướng người hoạ, điều này cũng làm giảm bớt cảm giác áy náy của Lục Mỹ Cầm.

Cảm tình của Ôn Nhiên dành cho vợ chồng quản đốc ngày càng lớn hơn.

Trên bàn ăn, Thẩm Nam Chinh cũng đặc biệt giữ thể diện cho Lục Mỹ Cầm, toàn gắp món thịt lợn kho tàu cháy này.

Ăn nhiều đến mức Ôn Nhiên và Lục Mỹ Cầm thấy xấu hổ.

Sau đó khi Ôn Nhiên lại thấy anh gắp thịt lợn kho tàu cháy này lên, không nhịn được nói: “Đừng ăn, cẩn thận tối nay lại bị tiêu chảy đấy.”

“Không đáng ngại. Không phải chú Ngụy nói chỉ hơi cháy tôi sao!” Thẩm Nam Chinh nói rồi bỏ miếng thịt vào trong miệng. Bên ngoài thì cháy, bên trong cũng không ăn được. Nhưng vì để duy trì ấn tượng tốt, anh vẫn ăn một cách ngon lành.

Ôn Nhiên: “...”

Ôn Nhiên không ngốc, sao không nhìn ra anh đang lấy lòng mẹ cô.

Nhưng cô không hiểu, đời này hai người họ gặp nhau chưa quá hai lần, sao lại ấn nút tua nhanh tới vậy?

Cô thậm chí còn có chút tự luyến, nghĩ không lẽ Thẩm Nam Chinh đã nhất kiến chung tinh với cô?

Gì mà anh nguyện ý chờ, nguyện ý cùng cô phát triển, rõ ràng là nguyện ý yêu đương với cô!

Nhưng như vậy cũng không đúng với tính cách của anh!

Trong trí nhớ, dù anh có thích cũng sẽ không trắng trợn táo bạo, không chút che giấu như vậy.

Trong lúc cô còn đang ngơ ngác, cô giáo Lưu đã dùng chân đá quản đốc Ngụy. Khóe mắt quản đốc Ngụy hơi run run, cũng nhấc đũa gắp một miếng thịt kho tàu lên xem xét. Chung quy vẫn không thể ăn được, bèn trực tiếp bỏ nó qua một cái chén khác.

Lục Mỹ Cầm cũng biết Thẩm Nam Chinh đang nể mặt bà, nhưng bà sợ anh ăn vậy sẽ đau bụng, mau chóng nói: “Tiểu Thẩm, ăn thử những món khác mà dì nấu đi.”

“Được ạ.” Thẩm Nam Chinh không từ chối, mỗi món đều nếm thử một chút.

Ôn Nhiên biết anh bị đau dạ dày, có hơi lo lắng. Tối nay anh đã ăn số lượng vượt quá lượng cơm anh ăn thường ngày, hơn nữa anh còn ăn nhiều thịt kho tàu bị cháy như vậy, nếu bị đau dạ dày thì khổ rồi.

Lúc ra khỏi nhà quản đốc Ngụy, trời đã tối rồi.

Ôn Nhiên và Lục Mỹ Cầm đi theo hai vợ chồng quản đốc Ngụy, lịch sự tiễn Thẩm Nam Chinh ra khỏi khu tập thể.

Không có đèn đường từ khu tập thể ra tới cửa, cô thấy anh sờ sờ dạ dày rồi lại buông xuống rất nhanh.

Không nhịn được bèn mở miệng: “Đồng chí Thẩm, có phải dạ dày không được thoải mái không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play