Ôn Nhiên bình tĩnh hơn hồi trước: “Cảm ơn ý tốt của dì Lưu và chú. Chú cũng biết chuyện cháu mới đi làm, ba mẹ thì lại vừa ly hôn, hiện tại cháu muốn dành nhiều thời gian hơn cho mẹ và công việc.”

Những cái còn lại cô không nói hết, dù sao cô cũng là khách ở nhà người khác, cũng không thể từ chối quá thẳng thắn được.

Nói lịch sự uyển chuyển thì tốt cho tất cả mọi người.

Thẩm Nam Chinh đương nhiên nghe được lời từ chối của cô, có hơi thất vọng.

Nhưng lại hiểu cho hoàn cảnh hiện tại của cô.

Quản đốc Ngụy chưa kịp lên tiếng đã nói: “Tôi có thể cùng phát triển với cô.”

Ôn Nhiên: “...”

Tim Ôn Nhiên đập thình thịch.

Câu này rõ ràng là một lời tỏ tình.

Nhưng cả đời này họ mới gặp nhau một hai lần thôi!

Nếu nói đó là tình yêu từ cái nhìn đầu tiên thì có lẽ là quá khoa trương rồi.

Thẩm Nam Chinh trong trí nhớ của cô, mặc dù là chồng cô nhưng anh chưa bao giờ nói những lời bày tỏ tình cảm của mình.

Cô cũng không phải là người giỏi bày tỏ tình cảm của mình cho lắm.

Vì vậy, hai người không bày tỏ tình cảm của mình với đối phương mấy, dành phần lớn thời gian bên nhau dựa vào việc đoán mò.

Nếu đoán đúng thì mọi người đều vui, còn nếu đoán sai thì tự mình gặm nhấm nỗi buồn.

Thẩm Nam Chinh trước mặt này nằm ngoài dự đoán của cô, thế mà anh lại thẳng thắn như vậy!

Chẳng lẽ vì trẻ hơn bảy tuổi so với lần gặp nhau đầu tiên trong ký ức?

Tuổi trẻ quả nhiên tốt thật đấy, thậm chí ngay cả chuyện tình cảm cũng rất mãnh liệt!

Nhưng cô không còn dũng khí để sánh bước bên anh thêm lần nữa.

Ngay cả nhịp tim của mình còn không thể cảm nhận được, có thể sống được bao lâu vẫn còn đang là một vấn đề.

Kiếp này, cô không muốn lãng phí sinh mệnh hữu hạn của mình vào việc sinh con nữa.

Mặc dù lời nói của Thẩm Nam Chinh bây giờ khiến người khác rất động lòng, nhưng vì để anh có được một cuộc sống trọn vẹn, cô vẫn lắc đầu.

“Xin lỗi, vẫn không nên lãng phí thời gian của anh.”

“Tôi cảm thấy đáng giá, cho nên không thấy lãng phí!”

“-_-||”

“...”

Quản đốc Ngụy đều thấy sốt ruột thay cho cả hai người, nhưng là người đã từng trả, ông ấy đã khôn ngoan không chen vào.

Cứ im lặng đứng dậy, đi vào bếp xem thức ăn đã sẵn sàng chưa.

Trong bếp, cô giáo Lưu cũng thẳng thắn nói với Lục Mỹ Cầm chuyện Thẩm Nam Chinh chính là người mà bà ấy muốn giới thiệu cho Ôn Nhiên.

Lục Mỹ Cầm thấy cực kỳ hài lòng.

Thẩm Nam Chinh chính là ứng cử viên hàng đầu theo tiêu chí chọn con rể của bà.

Nhưng dù có đồng ý thế nào đi chăng nữa, thì bà cũng không bao giờ đồng ý ngay tại chỗ.

Bà chỉ có mình Ôn Nhiên là con gái, chỉ cần Ôn Nhiên đồng ý, bà cũng sẽ không có phản đối.

Nếu không, người con rể đó dù có hoàn hảo đến đâu cũng sẽ chỉ uổng công.

Cô giáo Lưu kiên nhẫn thuyết phục: “Lục sư phó, cũng không phải sẽ gả Ôn Nhiên cho Nam Chinh ngay lập tức, bà có thể để hai đứa làm quen với nhau trước, tôi cảm thấy hai đứa nó rất xứng đôi, nếu bà thấy không tin thì hỏi lão Ngụy thử đi.”

Quản đốc Ngụy liếc mắt nhìn hai người vẫn đang giằng co với nhau bên ngoài, gật đầu: “Đúng là rất xứng đôi!”

Lục Mỹ Cầm cũng thấy động lòng: “Nếu Nhiên Nhiên đồng ý thì có thể thử làm quen với nhau xem sao.”

Thái độ của bà rất rõ ràng, khiến cô giáo Lưu và Quản đốc Ngụy cũng yên tâm được một nửa.

Nửa còn lại vẫn ở bên Ôn Nhiên, chỉ là cô gái trông có vẻ dịu dàng này lại là người có chính kiến riêng!

Ba người hóa thành quần chúng hóng hớt, lén lút theo dõi hai người họ từ trong bếp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play