“Tôi tùy tiện ăn gì đó là được.” Ôn Nhiên vẫn không muốn đi: “Anh đi mau đi, nói với cô giáo Lục là tôi ăn rồi.”

Thẩm Nam Chinh không ngờ cô lúc 18 tuổi lại bướng bỉnh như vậy, cố ý giả ngu ngơ: “Nhưng cô chưa ăn mà, không phải sao?”

Ôn Nhiên dừng bước: “Coi như tôi ăn rồi. “Coi như” có hiểu không?”

“Hiểu.” Thẩm Nam Chinh nghiêm túc nói. “Là cô còn đói bụng.”

Ôn Nhiên: “_(¦3)∠)_”

Ôn Nhiên thật sự không làm gì được anh.

Với tính cách của anh, nếu hôm nay cô không đi, có lẽ anh sẽ đi theo cô suốt.

Người ở khu này đi ngang qua cứ liên tục nhìn qua khiến cô ngượng ngùng.

Đành phải thỏa hiệp.

Thẩm Nam Chinh bước được bước đầu tiên tiến tới thắng lợi, tâm trạng cực kỳ vui vẻ.

Nhìn vẻ mặt Ôn Nhiên không cam lòng, lại thấy hơi buồn cười.

Nhưng thấy cô cũng không ghét mình, cảm thấy nếu mình cố gắng một chút nào là có thể rước vợ về nhà sớm hơn chút ấy, bèn dường như vô tình hỏi: Hôm đó thấy cô bắt mạch rất chuyên nghiệp, cô làm ở bệnh viện à?”

Ôn Nhiên lập tức vui vẻ lên, nhỏ giọng nói: “Chuyện hôm đó tôi viết đơn thuốc, anh đừng truyền ra ngoài. Tôi chỉ là một y tá nhỏ trong bệnh viện, không có chức vụ chính thức, vẫn đang trong giai đoạn thực tập, còn cách thời điểm thành thạo xa lắm.”

“À?” Thẩm Nam Chinh đã biết cô không hề thay đổi công việc, nhưng vẫn giả vờ ngạc nhiên.

Anh càng vui hơn khi có được một bí mật chung với cô, có bí mật này, anh càng chắc chắn sẽ cưới được cô về nhà sớm hơn.

Kiếp trước khi kết hôn với anh, cô đã có tay nghề y thuật rất tốt.

Nhưng anh lại không có hứng thú với việc này, chỉ cong môi rồi nói: “Được, tôi sẽ giữ bí mật cho cô.”

Thấy anh đồng ý sảng khoái như này, Ôn Nhiên vội vàng nói: “Cám ơn.”

Thẩm Nam Chinh bình tĩnh cười khẽ: “Việc nhỏ thôi mà.”

Hai người tiếp tục đi về phía trước, đều không nói gì, khiến bầu không khí có hơi ngượng ngùng.

Đến gần nhà quản đốc Ngụy, Ôn Nhiên hỏi: “Nhà anh rất thân với nhà quản đốc Ngụy à?”

Thẩm Nam Chinh nói ngắn gọn: “Ba tôi và chú Ngụy là bạn thân vào sinh ra tử với nhau.”

Ôn Nhiên: “...”

Ôn Nhiên rất bất ngờ.

Trong ký ức kiếp trước, cô không hề biết điều này.

Cô quay đầu lại nhìn Thẩm Nam Chinh, thân hình cao lớn của Thẩm Nam Chinh làm nổi bật vóc dáng nhỏ nhắn của cô.

Khiến cô có cảm thấy được bảo vệ an toàn.

Nếu đối tượng mà cô giáo Lưu giới thiệu chính là anh, liệu cô có đủ can đảm để từ chối không?

Nghĩ đến việc từ chối anh, trái tim cô lại thấy hoảng loạn.

Cúi đầu xuống, không nói thêm gì nữa.

Trong nháy mắt đã tới cửa, Thẩm Nam Chinh gõ cửa một cái, hai người nhanh chóng được đón vào.

Lục Mỹ Cầm vẫn đang bận rộn trong bếp, nhà quản đốc có phòng bếp.

Nghe thấy giọng nói của cô, lập tức cầm muôi đi ra.

“Nhiên Nhiên, sao con cũng tới đây?”

“Là tôi bảo Nam Chinh đi tìm con bé, tối nay mọi người sẽ ăn tối ở nhà tôi.” Cô giáo Lưu đang nhặt rau, nở nụ cười rất rạng rỡ.

Hồi trước Thẩm Nam Chinh đã gặp Lục Mỹ Cầm, cũng không coi bà là người ngoài, cười nói: “Dì Lục, cháu mời mãi con gái dì mới tới đây đấy.”

“Vất vả cho cậu rồi, Tiểu Thẩm.” Lục Mỹ Cầm càng nhìn Thẩm Nam Chinh càng thấy hài lòng, lại quay sang nói với Ôn Nhiên: “Nhiên Nhiên, đây là chính là đồng chí hôm đó tình cờ gặp mẹ, còn tặng mẹ socola nữa.”

Ôn Nhiên: “...”

Ôn Nhiên đột nhiên cảm thấy thế giới này quá nhỏ, nhỏ đến mức sau khi thức tỉnh ký ức kiếp trước, bóng dáng của Thẩm Nam Chinh đã tràn ngập khắp nơi.

Cô giáo Lưu mắt nhìn mũi nhìn tim, đúng lúc nói: “Ôn Nhiên, cháu và Nam Chinh tìm một chỗ ngồi đi, lát nữa đồ ăn sẽ làm xong ngay thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play