Ôn Nhiên nào dám ngồi không rồi ăn chùa: “Cô Giáo Lưu, để cháu nhặt rau giúp cho!”
“Gọi cô giáo Lưu xa lạ quá đấy. Đang ở trong nhà, cháu có thể gọi dì là ‘dì Lưu’ giống như Nam Chinh là được rồi.” quản đốc Ngụy từ phòng làm việc bước r: “Hai người họ lo chuyện bận rộn nấu ăn là được rồi, hai người cứ qua bên kia ngồi đi.”
Thẩm Nam Chinh giúp cô tìm chỗ ngồi, làm động tác mời: “Cô ngồi ở đây đi.”
“Cám ơn!” Ngoại trừ nói “Cám ơn”, trong tình huống này Ôn Nhiên không biết nên nói cái gì.
Vị trí mà Thẩm Nam Chinh lựa chọn rất tốt, sẽ không khiến cô thấy quá xấu hổ.
Nhưng giây tiếp theo thật sự rất lúng túng.
Quản đốc Ngụy rót cho mỗi người một tách trà, ngồi xuống nói kế hoạch với Thẩm Nam Chinh: “Nam Chinh, người chú muốn giới thiệu cho cháu là Ôn Nhiên, không ngờ hai đứa lại quen nhau. Hai đứa đúng thật là có duyên phận.”
Ôn Nhiên đã đoán được, nhưng tay vẫn vô thức run lên, tách trà vừa mới cầm cũng bị tràn ra ngoài.
Thẩm Nam Chinh nhanh tay nhanh mắt, kịp thời nhận lấy nó từ tay cô.
Cũng may đó không phải là nước vừa mới đun sôi.
Quản đốc Ngụy đã pha xong từ lâu, chỉ chờ để chiêu đãi họ.
Nhưng làn da của Ôn Nhiên mềm mại đến nỗi chỗ trà bắn vào đều đang đỏ bừng lên.
Cô không nói một lời, nhưng Thẩm Nam Chinh lại cảm thấy đau lòng.
“Có đau không?”
Lục Mỹ Cầm đang nấu ăn nghe thấy âm thanh cũng thò đầu ra ngoài: “Không sao chứ Nhiên Nhiên?”
“Không sao đâu ạ!” Ôn Nhiên lật tay ra nhìn, thản nhiên nói: “Không đau, nước cũng không nóng lắm.”
Quản đốc Ngụy thấy Thẩm Nam Chinh sốt ruột nhưng không chỉ ra, chỉ quay lại phòng ngủ lấy một ít thuốc bôi trị bỏng.
“Ôn Nhiên, đây là thuốc trị bỏng chú vẫn luôn cất kỹ, cháu thử xem có tác dụng không?”
Ôn Nhiên cầm lấy thì thấy đó là thuốc mỡ do chính sư phụ làm trong ký ức kiếp trước. Cô cũng biết làm, nên ngay lập tức đặt nó lên bàn.
“Tay cháu cũng không có vết thương ngoài da, dùng thuốc tốt như vậy rất lãng phí, chú đừng lo lắng, một lát sẽ khỏi thôi.”
Thẩm Nam Chinh cầm thuốc trị bỏng lên nhìn, loại thuốc trị bỏng này quả thực là một loại thuốc tốt.
Về sau có tiền cũng không mua được, trở thành một báu vật quý hiếm.
Bàn tay bị hơi đỏ do nước nóng mà dùng thuốc này có cảm giác như dùng dao mổ trâu để giết gà.
Điều trị các vết bỏng nặng hoặc bỏng nước, tác dụng này mới có kết quả ngay lập tức.
Nhưng ai lại giả vờ như không biết giá trị của nó, nói: “Chú Ngụy đưa cho cô cái gì thì cô cứ dùng đi, chỉ là thuốc bôi trị bỏng mà thôi, tôi nghĩ tặng cho cô thì chú Ngụy cũng sẽ không thấy tiếc.”
Quản đốc Ngụy đau lòng đến suýt chảy máu, vị bác sĩ Đông y chế ra loại thuốc trị bỏng này đã quyền cho cấp dưới, không biết còn sống hay không. Nhưng Thẩm Nam Chinh đã nói ra lời đó rồi, ông ấy cũng không thể biểu hiện ra quá keo kiệt, cộng thêm cả chuyện có quan hệ với Thẩm Triệu Đình, đành nghiến răng nghiến lợi hào phóng nói: “Vốn dĩ chú cũng muốn đưa cho Ôn Nhiên, nhưng người tốt lại để thằng nhóc này được tiếng thơm!”
“Chú Ngụy mới là người tốt.” Thẩm Nam Chinh thuận tay đưa cho Ôn Nhiên.
Ôn Nhiên biết giá trị của thuốc trị bỏng, đưa cho cô thì bản thân cũng thấy rất vui vẻ, nhưng cô không muốn quản đốc Ngụy chịu đau như cắt thịt, đành lịch sự từ chối: “Tấm lòng này thi cháu nhận, nhưng tay cháu chỉ hơi đỏ thôi, dùng thuốc tốt như vậy cũng không đáng, chú Ngụy giữ lại mà dùng đi ạ!”
“Nhìn con nhóc này xem, sao còn khách khí với chú làm gì!” Quản đốc Ngụy thấy cô lịch sự từ chối, cũng có cái nhìn khác với cô. Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng khi Thẩm Nam Chinh đưa lại cho ông ấy, ông ấy lại nhanh nhẹn lấy lại.