Ôn Nhiên kiên trì nói nhiều như vậy không thể không có phản ứng. Cô cứ nói nửa úp nửa mở vậy để cho người kia phát điên. Còn mình thì vòng qua Phó Khai Vũ tiếp tục đi về phía trước.

Phó Khai Vũ còn muốn biết nhiều chi tiết hơn, bèn nói: “Tống Ôn Nhiên cô còn biết gì nữa?”

“Đừng đi theo tôi, còn đi theo tôi nữa tôi sẽ gọi bảo vệ bắt anh.” Tống Ôn Nhiên mở miệng cảnh cáo, rồi nhanh chóng bước đi kéo dãn khoảng cách với anh ta.

Cô càng không nói, Phó Khai Vũ càng cảm thấy Ôn Nhiên còn biết gì đó. Anh ta vội vàng đuổi theo.

Ôn Nhiên nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, cũng không thèm quay đầu, lạnh lùng quát: “Cút ra xa một chút, duy trì khoảng cách hai mét với tôi. Tôi không muốn nghe những lời nhảm nhí!”

“Anh ta đã cút!”

“...”

Ôn Nhiên quay đầu lại, hắc tuyến trên trán lập tức tụ lại: “Anh... Anh lại đây khi nào?”

“Cô không sao chứ?” Thẩm Nam Chinh không che giấu sự quan tâm trong mắt. Nếu cô xảy ra chuyện gì, anh sẽ cởi bộ đồ này ra để giết người vừa rồi.

Ôn Nhiên lắc đầu, nhìn về phía sau anh, chỉ thấy Phó Khai Vũ đang giãy giụa trong ao. Hồ nước không sâu, không chết người được. Nhiều lắm chỉ khiến cho người ta ướt sũng.

Phó Khai Vũ run rẩy đứng lên từ trong ao, còn có chút ngây ngốc.

Vừa rồi anh ta còn không thấy rõ Thẩm Nam Chinh ra tay thế nào, lúc thấy Thẩm Nam Chinh và Ôn Nhiên nói chuyện mới nhận ra bọn họ có quen biết.

Anh ta chỉ vào Thẩm Nam Chinh quát: “Uổng cho anh tham gia quân ngũ, vô duyên vô cớ đẩy tôi xuống nước, tôi phải vào quân đội tố cáo anh!”

“Tùy cậu!” Thẩm Nam Chinh bình tĩnh nói: “Nhưng trước hết cậu nên giải thích rõ chuyện quấy rầy nữ đồng chí!”

Tống Ôn Nhiên khẳng định không để cho Phó Khai Vũ tố cáo anh, bèn nói theo: “Vị đồng chí này chỉ là thấy việc nghĩa hăng hái làm, chuyện anh quấy rầy tôi là sự thật!”

Phó Khai Vũ: “...”

Phó Khai Vũ tức đến mức muốn nổ tung.

Theo như lời bọn họ nói, anh ta dĩ nhiên tố cáo thất bại, còn có khi làm cho bản thân mình rơi vào tình trạng vạn kiếp bất phục.

Anh ta đấm một cú lên mặt nước, lại bị nước văng ngược lên mặt.

Thẩm Nam Chinh biết anh ta không dám làm gì nữa, bèn vừa đi vừa nói: “Dì Lục là mẹ cô đúng không?”

Ôn Nhiên thoáng sửng sốt: “Đúng vậy, sao anh biết bà ấy?”

Thẩm Nam Chinh cong môi: “Dì Lục với mới tặng trái cây cho dì Lưu và chú Ngụy, bây giờ đang giúp nấu ăn. Dì Lưu giữ bà ấy ở lại ăn cơm, bảo tôi cũng đi tìm cô.”

“Cái gì???”

Ôn Nhiên chỉ cảm thấy não bộ trống rỗng.

Đúng là sợ cái gì thì tới cái đó. Nếu không phải bị tên khốn kiếp Phó Khai Vũ làm chậm trễ thời gian, không chừng cô có thể đi cản lại được.

Thẩm Nam Chinh buồn cười nói: “Đi thôi, tôi đưa cô đi.”

Ôn Nhiên quyết đoán nói: “Tôi không đi, không thích hợp. Anh là khách quý của cô giáo Lưu, đừng ở chỗ này làm chậm trễ thời gian ăn cơm.”

“Cô không đi, tôi cũng không đi.” Thẩm Nam Chinh nhìn về phía cô: “Mời cô qua ăn cơm là nhiệm vụ dì Lưu giao cho tôi, không hoàn thành được nhiệm vụ sao tôi có thể không biết xấu hổ đi ăn cơm!”

Ôn Nhiên đỡ trán. Thẩm Nam Chinh trong trí nhớ cô cũng không phải người dễ nghe lời như vậy. Cũng không biết mối quan hệ của anh với hai vợ chồng quản đốc Ngụy tốt tới mức nào, mà một chút ấn tượng cô cũng không có. Cô bất đắc dĩ nói: “Mời tôi qua đó là do người ta khách sáo, anh không thể coi cái này thành nhiệm vụ.

Thẩm Nam Chinh kiên trì nói: “Không, dì Lưu nói rất thành khẩn, luôn dặn dò tôi nhất định phải mời cô qua đó. Hơn nữa một mình cô ở nhà thì ăn gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play