Ôn Nhiên không ngờ mẹ lại hành động nhanh chóng như vậy, vậy mà còn đi trước giờ tan làm.

Chắc là đi mua trái cây.

Haiz. Cô thầm thở dài trong lòng rồi vội vã quay trở lại. Cô đi quá nhanh và vô tình đụng vào cánh tay Phó Khai Vũ.

Phó Khai Vũ nhảy lên như gặp phải ôn thần: “Tống Ôn Nhiên, tôi đã tránh cô như vậy rồi, sao cô còn ngẫu nhiên tới nơi này gặp được tôi!”

“Ngẫu nhiên gặp được cả nhà anh!” Ôn Nhiên khó chịu nhìn anh ta: “Đường rộng như vậy, anh không thấy tôi ở phía trước à?”

Phó Khai Vũ: “...”

Phó Khai Vũ cũng ngây người, đúng là không có chú ý.

Nhưng anh ta vẫn cố chấp cho rằng Ôn Nhiên cố ý làm vậy để anh ta chú ý, vì vậy kiêu ngạo nâng cằm nói: “Đó là vì trong mắt tôi không có cô. Tôi nói cho cô biết, trong mắt tôi không có cô, trong lòng càng không có cô. Đời này tôi sẽ chỉ cưới mỗi Hinh Hinh, đừng tưởng xuống nông thôn thì có thể chia rẽ được chúng tôi. Tốt nhất nên thu lại mấy hành động nhỏ của cô đi, nếu không Hinh Hinh chịu khổ ở nông thôn bao nhiêu, tôi sẽ khiến cô chịu khổ ở khu tập thể bấy nhiêu!”

“Anh được lắm, anh lợi hại, anh giữ Ôn Hinh của mình cho tốt!” Ôn Nhiên ước gì có thể nhốt hai người họ lại. Kỳ thực trong sách Phó Khai Vũ là người yếu kém nhưng lại thích cậy mạnh. Chỉ là trước kia cô bị che mắt khi nhìn anh ta.

Anh ta có vài tầng quan hệ, một là do bảo bối, một là do chỗ dựa vững chắc của nhà họ Phó, và một tầng quan trọng nhất là do Ôn Hinh thuật lại.

Ôn Hinh miêu tả anh ta quá tốt, luôn vẽ lên cảnh tượng sinh hoạt hạnh phúc của bọn họ để đả kích cô, vậy nên cô vẫn luôn cho là như thế. Bằng không chứng trầm cảm cũng không nặng lên.

Trên thực tế, theo trí nhớ của cô, trong sách không có nội dung về cuộc sống thật sự của Ôn Hinh. Chẳng những có mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, còn phải nâng đỡ Phó Khai Vũ không đấu lại A Đấu.

Phó Khai Vũ là một mama boy, sau khi Ôn Hinh mang thai đứa thứ hai, anh ta còn ngoại tình với người phụ nữ khác.

Làm gì có năm tháng an nhàn, bất quá cũng chỉ là Ôn Hinh tự lừa mình dối người mà thôi.

Cô không muốn chia rẽ hai người bọn họ, lúc trước mẹ hai người lãnh giấy chứng nhận kết hôn cũng chỉ là muốn để Ôn Hinh xuống nông thôn mà thôi.

Ôn Hinh đừng nghĩ thoải mái, Phó Khai Vũ cũng đừng nghĩ sẽ yên ổn. Cô bổ sung thêm một câu: “Ôn Hinh thật tốt, giống như một đóa hoa, đâu đâu cũng có thể chiêu dụ ong bướm tới! Anh cho rằng cô ta xuống nông thôn có thể chịu khổ sao? Ha ha, ngây thơ!”

“Tống Ôn Nhiên cô có ý gì?” Phó Khai Vũ có chút hoảng hốt, sợ Ôn Hinh bị người khác cướp mất, càng sợ có người say mê sắc đẹp của Ôn Hinh.

Ôn Nhiên nhướng mày: “Anh không ngốc, sao lại không tự hiểu ra?”

“Cô nói rõ ràng cho tôi, không nói rõ ràng thì không được đi.” Phó Khai Vũ không làm rõ được, đêm ngủ cũng không yên.

Ôn Nhiên cố ý nói: “Bảo tôi nói cái gì? Nói Ôn Hinh ưu tú hơn tôi, nên được nhiều chàng trai để ý hơn tôi sao? Thậm chí còn có người chịu thay đổi xuống nông thôn vì cô ta?”

Sắc mặt Phó Khai Vũ nhanh chóng trầm xuống với tốc độ mắt thường cũng nhìn thấy được.

Ôn Hinh đúng là rất được các đồng chí nam, các thanh niên trong khu tập thể, những bạn học nam trong trường hoan nghênh. Ai nấy cũng bu lấy cô ta như ruồi. Đặc biệt có bạn nam vốn dĩ có thể học ở thôn bên cạnh, nhưng lại vì Ôn Hinh mà chịu chuyển tới nơi cơ cực để ở bên cô ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play