Ngày hôm qua Thẩm Nam Chinh đã xử lý xong mẹ anh, nay xử lý nốt ba anh,
Muốn kết hôn cũng đã nói, anh cũng phải chuẩn bị tốt sính lễ để cưới Ôn Nhiên mọi lúc.
Đời này, anh xác định chỉ cưới cô!
Buổi chiều sau khi kết thúc huấn luyện, anh ghé cửa hàng Hữu Nghị mua một phần bánh quy sữa.
Có kinh nghiệm từ hai lần “ăn vạ” trước, anh quyết tâm chờ người nhà ở gần lối vào.
Khi thoáng thấy Ôn Nhiên lái xe đạp về, lập tức đạp xe đi qua.
Hai mắt Ôn Nhiên vốn đang nhìn thẳng, đột nhiên bên cạnh nhiều thêm một chiếc xe đạp. Cô vừa nghiêng đầu nhìn, đã xém chút không giữ vững được tay lái, phải dùng chân để phanh lại.
“Anh... Sao anh lại ở đây”
“Cô cũng ở đây?” Thẩm Nam Chinh dừng xe, tỏ vẻ kinh ngạc y hệt cô. Nội tâm kích động có chút không khống chế được.
Ôn Nhiên theo bản năng muốn phủ nhận, nhưng lại cảm thấy quá cố tình. Cô hỏi anh: “Anh tới tìm người, hay là...”
Thẩm Nam Chinh cố gắng để ánh mắt mình đừng quá quyết liệt, chỉ nhìn thoáng qua người nhà ở gần đó: “Tôi đến thăm bạn cũ của ba.”
Ôn Nhiên không biết Thẩm Triệu Đình còn có bạn cũ ở xưởng quần áo, càng không ngờ lại chính là hai vợ chồng quản đốc Ngụy.
Lúc này cô giáo Lưu đã mua đồ ăn về, vươn tay tiếp đón: “Nam Chinh, con đến rồi à?”
“Làm phiền cô và chú Ngụy rồi.” Thẩm Nam Chinh quen thuộc đáp lại.
Cô giáo Lưu nhiệt tình nói: “Còn khách sáo với chúng ta làm gì, đều là người một nhà cả.”
Ôn Nhiên không thể không suy đoán, đối tượng mà cô giáo Lưu muốn giới thiệu cho cô khả năng chính là Thẩm Nam Chinh,
Nhưng ở đời này trước khi cô giáo Lưu giới thiệu, cô và Thẩm Nam Chinh chưa có quen biết!
Sao lại giới thiệu cho cô?
Không thích hợp.
Cuộc sống của hai người chưa từng giao thoa mà!
Chỉ thấy cô giáo Lưu nói: “Ôn Nhiên, hóa ra con quen Nam Chinh à?”
“Xem như vậy đi, cũng vừa mới quen.” Ôn Nhiên có chút xấu hổ: “Không làm phiền cô chiêu đãi khách, con về nhà trước đây.”
Cô giáo Lưu cười nói: “Không phiền, tôi nay con và Lục sư phó đừng nấu cơm, qua đây cùng ăn đi!”
“Không được, không được, con đi về trước.” Ôn Nhiên nhanh chóng cự tuyệt, thậm chí còn không dám liếc nhìn Thẩm Nam Chinh một cái, lập tức lên xe rời đi.
Thẩm Nam Chinh chỉ cho rằng cô ngại ngùng, còn ở lên tiếng nhắc nhở ở phía sau: “Lái chậm một chút.”
Ôn Nhiên: “...”
Anh không nói những lời này còn tốt, vừa nói xong những lời này xém chút khiến Ôn Nhiêm đạp hụt bàn đạp.
Cô xấu hổ đạp xe một mạch về nhà.
Sau khi uống hết nửa gáo nước lạnh, cô mới cảm thấy trái tim đập bịch bịch trong lòng ngực ổn định trở lại được một chút. Đầu óc cô rối tung, không biết đang suy nghĩ gì, nên suy nghĩ gì!
Đợi tới khi phản ứng lại, cô cảm thấy mình hơi giống như đang bỏ chạy trối chết, đúng là không nên mà.
Cô tự giễu mỉm cười, nhìn về phía cửa sổ.
Từ vị trí này có thể thấy được cảnh tượng náo nhiệt sau khi mọi người tan.
Đây là lúc nhà ăn đông đúc, Lục Mỹ Cầm vẫn chưa trở về.
Cô đột nhiên nghĩ tới chuyện tối qua mẹ cô bảo sẽ mua ít trái cây để đưa tới nhà cô giáo Lưu, trong lòng thầm than không ổn.
Khi nào đi cũng được, tuyệt đối đừng đi chiều nay!
Nay đi nhất định sẽ gặp được Thẩm Nam Chinh. Mặc kệ đối tượng mà cô giáo Lưu giới thiệu có phải anh hay không, vẫn nên dè chừng chút!
Người khác khá tốt, mà vấn đề lại là ở chỗ cô.
Cô chạy nhanh ra cửa, đi tới nhà ăn.
“Dì Lý, mẹ cháu đâu?”
Lý Ái Anh nghi hoặc trả lời: “Không phải mẹ con xin về trước rồi sao, bảo là phải đi đến nhà quản đốc!”
Ôn Nhiên: “...”