“Ha ha!” Thẩm Nam Chinh thấy vợ còn có mặt đáng yêu như vậy, không nhịn được cười thành tiếng.

Ôn Nhiên tức giận, thầm nghĩ sao anh lại thích cười tới vậy, cảm giác không giống Thẩm Nam Chinh trong trí nhớ!

Thẩm Nam Chinh nghiêm túc nói: “Không phải tìm để đòi nợ, tôi muốn viết thư khen ngợi tới đơn vị của cô.”

“Vậy thì không cần.” Ôn Nhiên không muốn để bệnh viện biết chuyện cô tự ý kê đơn thuốc, dứt khoát cự tuyệt: “Tôi đi đây, tạm biệt.”

Cô lên xe đạp mau chóng rời đi.

Khóe miệng Thẩm Nam Chinh tự động cong lên, mở rộng, mãi tới khi bóng dáng của cô ngày càng mơ hồ, mới quay người đi về hướng ngược lại.

Ôn Nhiên không quay đầu lại, đạp một mạch về thẳng nhà.

Có lẽ là do còn có thể may mắn làm quen với Thẩm Nam Chinh, nên tâm trạng cô vô cùng thoải mái, khóe miệng vẫn luôn cong lên.

Tới nhà rồi mới nhớ ra cha mẹ vừa ly hôn, cũng không thể tỏ ra quá mức vui vẻ, cô mau chóng thu lại nụ cười.

Buổi tối trong sân nhà vẫn rất náo nhiệt. Lục Mỹ Cầm là người thích náo nhiệt, đang nói chuyện phiếm ở nhà trệt cách đó không xa.

Thấy cô trở về, mau chóng đi tới: “Nhiên Nhiên, con về rồi!”

Ôn Nhiên dừng xe đạp lại: “Mẹ, còn cơm không, con sắp đói chết rồi.”

“Có có có, chỉ đợi con về ăn thôi!” Lục Mỹ Cầm vừa đi vừa nói, còn không quên chào hỏi hàng xóm.

Ôn Nhiên cũng nói vài câu khách sáo.

Cơm tối hôm nay không tệ lắm, do Lục Mỹ Cầm lấy từ nhà ăn về.

Sau khi mọi người biết bà ly hôn, cũng không vì vậy mà xem thường bà, ngược lại càng thêm chiếu cố cho bà.

Dĩ nhiên, cũng có thể là do vợ chồng quản đốc Ngụy.

Nếu chỉ có mình quản đốc Ngụy chiếu cố, rất nhanh sẽ có nhiều lời đàm tiếu truyền ra, nhưng vợ của quản đốc Ngụy là cô giáo Lưu cũng rất chiếu cố, có thể lấp kín miệng lưỡi người đời.

Khi họ đang thưởng thức bữa ăn, Tống Kiến Thiết đột nhiên hoảng hốt xông vào.

“Lục Mỹ Cầm, rốt cuộc bà gạt tôi chuyện gì?”

“Phát điên gì vậy! Chúng ta đã ly hôn rồi, ông còn tới đây làm gì!” Lục Mỹ Cầm ngửi được mùi rượu, liền bịt mũi lại.

Lúc chuyển nhà bà không lấy nửa bình rượu còn thừa kia, có lẽ đêm nay Tống Kiến Thiết đã uống nó.

Tống Kiến Thiết đặt mông ngồi lên giường: “Bà đã có mưu đồ ly hôn trước, bà lừa tôi!”

Lục Mỹ Cầm không đẩy nổi ông ta: “Đừng mượn rượu làm càn ở nhà của tôi. Trước kia tôi chưa từng đề cập tới chuyện ly hôn, giờ lại kêu tôi có mưu đồ! Ông và mẹ ông đều mong tôi đi để cưới người trẻ tuổi về, bây giờ ly hôn rồi ông lại không vui gì?”

“Đừng nói những lời vô dụng đó với tôi. Bà nói cho tôi biết bà làm sao tạo quan hệ với hai vợ chồng quản đốc!” Tống Kiến Thiết rất muốn biết: “Tôi càng nghĩ càng thấy không đúng, chủ nhiệm phân xưởng thất bại, bây giờ ai gặp tôi đều tỏ vẻ là tôi sai!!!”

“Không phải ông sai chẳng lẽ là tôi?” Lục Mỹ Cầm càng nghĩ càng tức giận: “Đây đều do ông làm ra! Ông không tự nghĩ lại nguyên nhân, còn không biết xấu hổ chạy tới đây hỏi tôi! Bây giờ đã ly hôn rồi, tôi không quấy rầy ông, ông cũng đừng tới quấy rầy hai mẹ con tôi!”

Tống Kiến Thiết lắc lắc ngón tay, say sỉn nói: “Không, tôi không sai, nghĩ lại là do bà! Bà nói xem tôi đã động tới một đầu ngón tay bà chưa, tôi đã từng ra ngoài làm gì có lỗi với bà chưa?”

“Ha!” Lục Mỹ Cầm cười lạnh một tiếng: “Bàn tay đều đánh lên người tôi. Từ lúc kết hôn tới lúc ly hôn, ông đã ném bao nhiêu đồ rồi! Ông không đánh tôi không phải là vì sợ ra cửa bị người khác nói xấu sao, ông nghĩ ông có bao nhiêu tốt! Hơn nữa việc làm loạn này, ông không để tôi nắm được nhược điểm, nhưng trong lòng ông có ai, ông biết rõ nhất! Nói rõ quá thì không còn thú vị. Tôi đã giận ông nhiều năm như vậy rồi, không muốn giận ông thêm nữa, mau cút đi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play