Tống Kiến Thiết vốn muốn mượn rượu la lối khóc lóc, trong lòng vẫn rất rõ ràng. Lục Mỹ Cầm nói vậy, chứng tỏ bà đã biết gì đó. Ông ta có chút chột dạ. Chuyện về thân thế Ôn Hinh là chuyện xấu trong nhà, nếu thật sự truyền ra ngoài thì hoàn toàn xong đời!
Không riêng gì ông ta, còn hủy hoại cả em dâu và Ôn Ninh. Nghĩ tới đó, rượu cũng tan đi phân nửa. Ông ta vuốt mặt nói: “Chính là bà càn quấy, hôm nay tôi tới đây không phải để nói về vấn đề này!”
Ôn Nhiên cũng nhìn ra ông ta chột dạ, không muốn bị vạch trần sớm như vậy. Cô cũng không nói cho mẹ, chỉ là bản thân đã có kế hoạch khác.
Cô che chắn trước mặt mẹ, nói với người ba căn bản không xứng lọt vào mắt cô này: “Bây giờ người càn quấy chính là ông. Ông say rồi, nếu còn tiếp tục dây dưa tôi sẽ đi kêu người!”
“Tống Ôn Nhiên, dù có ly hôn, ba vẫn là ba của con!” Tống Kiến Thiết không chịu nổi giọng điệu lạnh lùng của Ôn Nhiên, hệt như ông ta không phải ba ruột cô, mà là kẻ thù của cô.
Ôn Nhiêm lãnh đạm nói: “Ông không cần lớn tiếng như vậy. Lúc để Ôn Hinh xuống nông thôn, để Ôn Hinh thay thế công việc của tôi sao không nói là ba của tôi!”
“Con đi cũng có sao!” Tống Kiến Thiết có chút bực bội: “Con đi đâu chả được, sao lại nhiều chuyện như vậy!”
Ôn Nhiên lười phản ứng lại ông ta, mở cửa nói: “Đi ra ngoài!”
Tống Kiến Thiết: “...”
Tống Kiến Thiết đang do dự, đã bị Lục Mỹ Cầm đẩy ra ngoài, ra tới cửa ngay cả rắm cũng không dám đánh.
Sự thật chứng minh, ông ta còn muốn tiếp tục làm việc trong xưởng thì không thể náo loạn nữa.
Lục Mỹ Cầm cũng hiểu điều này, nên không chút khách khí với ông ta.
Sau khi khóa trái cửa liền hỏi: “Nhiên Nhiên, có phải con rất hận ba con không?”
“Đừng nhắc tới ông ta, chúng ta tiếp tục ăn cơm.” Ôn Nhiên không trực tiếp trả lời, nhưng việc nói lảng sang chuyện khác đã chứng minh tất cả.
Lục Mỹ Cầm thở dài, cũng không nói gì.
Có người ba như vậy, sao có thể không hận!
Bà chỉ đau lòng vì con gái mình đã mất đi niềm hi vọng cuối cùng vào tình thương của ba.
Ôn Nhiên cũng xót mẹ vất vả cả ngày, ăn cơm xong còn chăm chỉ thu dọn chén đũa, rồi dựa theo phương pháp mát xa trong trí nhớ giúp cho bà thư giãn gân cốt. Mệt mỏi trên người Lục Mỹ Cầm đúng thật đã giảm đi không ít, vai cổ cũng không còn như bị đá đè nặng nữa. Bà vui mừng hỏi: “Làm hộ sĩ cũng được dạy cái này à?”
Ôn Nhiên mỉm cười: “Con đọc sách rồi tự học.”
Lục Mỹ Cầm không biết thủ pháp của cô chuyên nghiệp tới mức nào, chỉ biết nó rất thoải mái, nhắm mắt hưởng thụ sự mát xa này: “Không ngờ con gái của tôi còn có được thiên phú này, không tồi, không tồi.”
“Về sau mỗi ngày con đều mát xa cho mẹ.” Lực tay Ôn Nhiên gãi đúng vào chỗ ngứa.
Cô học mát xa cũng là vì mẹ. Chỉ là khi đó tâm trí cô không còn rõ, không còn nhận ra chính mình, cũng không biết mẹ đã đau khổ như nào.
Hận Tống Kiến Thiết là chuyện dĩ nhiên, bây giờ ngay cả tiếng “ba” cô cũng chẳng muốn kêu.
Hai người nói chuyện câu được câu không, lại nhắc tới vợ chồng quản đốc.
Đừng nói là Tống Kiến Thiết nghi ngờ, ngay cả bọn họ cũng rất thắc mắc.
Chưa đợi cân nhắc thử, chiều hôm sau, lúc tan làm, vợ quản đốc cô giáo Lưu lại mang một con gà tới tận cửa!
Ôn Nhiên và Lục Mỹ Cầm đưa mắt nhìn nhau, không hiểu nổi sự nhiệt tình quá mức của bà ấy.
Cô giáo Lưu cười ha ha đưa con gà sống đã được cột chặt qua: “Nghe nói tay nghề của Lục sư phó rất tốt, vừa đúng lúc bạn tôi mới cho một con gà, nếu Lục sư phó không phiền thì hầm giúp tôi đi!”