Ôn Nhiên thấy nhà cô ấy cũng không dư dả nên cũng không nhận. Cô quay đầu nhìn bộ tem gấu trúc vừa phát hành năm nay, cảm giác cũng không tệ lắm. Tuy giá trị cũng có tăng, nhưng so ra vẫn kém những con tem quý hiếm, cũng không tính là cô nhân lúc cháy nhà đi hôi của. cô nói: “Nếu chị thật lòng muốn cảm ơn em, thì tặng bộ tem này cho em là được.”

“Vậy thì kì quá, bộ tem này chẳng đáng giá mấy đồng xu.” Người phụ nữ cảm thấy không công bằng.

Ôn Nhiên mỉm cười: “Em rất thích con gấu trúc bên trên.”

...

Người phụ nữ cho cô, rồi lại cảm ơn lần nữa. Cậu bé trai cũng cúi người thật sâu cảm ơn: “Cảm ơn chú, cảm ơn chị.”

Lại là chú!

Thẩm Nam Chinh nghe vậy rất khó chịu. Anh cũng không nghĩ nhiều về chuyện Ôn Nhiên muốn lấy tem thay vì phí khám, cầm lấy cuốn sổ nhỏ nói: “Sau này gọi là anh, cái này cũng cho em!”

Cậu trai không dám nhận, lắc đầu nói: “Không cần, chú giữ lại đi.”

Thẩm Nam Chinh: “-.-||”

Thẩm Nam Chinh còn tưởng cậu bé này sẽ vui vẻ tiếp nhận, không ngờ đứa nhỏ này lại không phối hợp như vậy.

Nghe Ôn Nhiên cười thành tiếng, lại cảm thấy chọc được cho vợ cười cũng đáng.

Anh nhét cuốn sổ nhỏ vào tay cậu bé, xụ mặt nói: “Học tập cho tốt, mỗi ngày đều tiến bộ.”

Cậu bé trai: “...”

Thật ra cậu bé trai rất thích cuốn sổ này, nhưng vì bị anh bắt gặp nên có chút sợ hãi. Cậu bé vừa lật xem cuốn sổ, vừa nói: “Cảm ơn anh.”

Thẩm Nam Chinh đi được hai bước, không xoay người.

Nhưng khóe miệng đã cong lên cười không khép lại được.

Ôn Nhiên không ngờ anh còn có một mặt tính toán chi li như vậy, cũng cười.

Cảm thấy chắc là vì bây giờ anh còn trẻ, không muốn mình bị gọi già rồi.

Còn chưa có kết hôn, gọi “anh” vẫn dễ nghe hơn là gọi “chú”.

Hai người đi ra khỏi sân nhà, mới phát hiện mặt trời đã gần lặn.

Ôn Nhiên nhìn chân anh, hỏi: “Chân của anh còn cần băng bó không?”

“Không cần, vừa rồi cô cũng thấy rồi đó, có thể chạy có thể nhảy, không đáng ngại.” Mục đích chính của Thẩm Nam Chinh là làm quen cô, chuyện sau đó khiến anh càng hài lòng hơn là đi bệnh viện, dĩ nhiên không cần tới bệnh viện nữa.

Anh mượn nước đẩy thuyền nói: “Tôi tên là Thẩm Nam Chinh, cô tên là gì?”

“Xin lỗi, không tiện lắm.” Ôn Nhiên không nói cho anh biết.

Nếu không thể trở thành vợ chồng, cũng không cần thiết phải quen biết thêm.

Không quen biết, đối với ai cũng đều tốt.

...

Thẩm Nam Chinh thấy tính cảnh giác của cô rất cao, nhưng cũng không từ bỏ ý định: “Nhà cô ở đâu, trời sắp tối rồi, tôi đưa cô về.”

“Không cần.” Ôn Nhiên vội cự tuyệt: “Chân của anh còn đang bị thương, chăm sóc tốt cho mình là được.”

“Không đáng ngại, tôi ở bộ đội đã bị thương nhiều, sớm đã luyện thành mình đồng da sắt rồi.” Dáng người Thẩm Nam Chinh đĩnh đạc, đi đường cũng luôn nhìn thẳng, nhưng tầm mắt chưa từng rời khỏi Ôn Nhiên.

Nói về bị thương nhiều, lúc Ôn Nhiên vừa gả cho anh còn bị dọa sợ nữa!

Trên người anh không chỗ nào là không có sẹo. Mỗi một chỗ đều đại diện cho công lao vinh quang của quân đội.

Một người đàn ông mạnh mẽ, cường tráng như vậy có thể cho cô sự ấm áp.

Chỉ tiếc trong trí nhớ, cô quá tự ti, suy nghĩ quá nhiều mới sinh bệnh trầm cảm. Cô đẩy xe đạp chậm rãi đi theo bước chân anh, lúc đi đến ngã ba, tuy có chút không muốn bỏ cuộc nhưng cô vẫn nói: “Tôi phải rẽ từ đây!”

Thẩm Nam Chinh: “...”

Thẩm Nam Chinh theo bản năng hỏi: “Sau này đi đâu tìm cô?”

Ôn Nhiên đầu đầy hắc tuyến. Trước sao không phát hiện ra anh vô lại tới vậy! Cô hỏi lại: “Anh không tìm tôi đòi nợ đó chứ? Tôi bảo đưa anh đi bệnh viện băng bó, là anh không chịu đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play