“Đúng đúng đúng, đúng là như vậy. Uống nước nhiều nhưng mà tiểu ít, còn bị táo bón.” Người phụ nữ không ngờ cô có thể lập tức nói ra triệu chứng của mình không sai chút nào, lập tức bất chấp còn có đàn ông ở đây, vội vàng nói ra hai triệu chứng khác của mình.
Bệnh này đúng là ác mộng với cô ấy.
Chồng chết sớm, mấy tháng này bụng cô ấy ngày càng lớn hơn, lại hại tất cả mọi người đều cho rằng cô ấy mang thai.
Đi không ít nơi kiểm tra, đều không có được đáp án chính xác.
Đủ loại đàm tiếu sắc bén như dao khiến cô ấy hận không thể tự đâm chết mình trước cửa.
Nhưng cô ấy còn con trai, cô ấy không thể để con trai lại một mình, chỉ có thể lang bạt sống sót qua ngày.
Ôn Nhiên chuẩn bệnh chính xác, giống như một tia sáng chiếu vào thế giới đen tối của cô ấy. Cô ấy bèn vội hỏi: “Cô biết loại bệnh này của tôi?”
Ôn Nhiên bắt mạch cho cô ấy, rồi dịu dàng nói: “Bệnh này trong đông y gọi là táo bón, không phải mang thai.”
Người phụ nữ không hiểu đây là bệnh gì, nhưng cũng vui mừng bật khóc.
Ít nhất cô ấy có thể chứng minh mình không mang thai.
Thẩm Nam Chinh cũng không ngờ tới đúng thật là không mang thai, cũng rất tò mò về y thuật hiện tại của Ôn Nhiên.
Ôn Nhiên biết cách trị liệu, nhưng bây giờ thân phận của cô đang là học việc, nên chỉ có thể cẩn thận nói: “Hai người vẫn nên tới bệnh viện xem đi, để bác sĩ kiểm tra kỹ càng lại, chắc không đến mức không nhìn ra bệnh đâu.”
“Chị, chúng em đã đi tới bệnh viện rồi, bệnh viện không trị được, chị có thể nhìn ra đó là bệnh gì, có phải cũng có thể giúp mẹ em trị bệnh không?” Cậu bé rơm rớm nước mắt, coi cô như cọng rơm cứu mạng.
Người phụ nữ đột nhiên quỳ xuống trước mặt Ôn Nhiên: “Đồng chí, cầu xin cô cứu tôi, chỉ cần cô có thể chữa khỏi cho tôi, tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho cô.”
Ôn Nhiên nâng cô dậy, do dự một lúc rồi nói: “Tôi sẽ cho cô một đơn thuốc, cô uống thử xem, chắc sẽ giảm bớt.”
Người phụ nữ vội nói: “Nhà chúng tôi gần đây, tới nhà chúng tôi lấy giấy bút!”
Ôn Nhiên gật đầu, Thẩm Nam Chinh cũng đi theo.
Cậu bé cầm tới một cây bút chì còn nhỏ hơn ngón tay út, ngại ngùng nói: “Em vừa tìm thử, trong nhà không có giấy.”
Thẩm Nam Chinh lấy ra một cuốn sổ nhỏ từ bên trong túi áo: “Dùng cái này đi.”
“Cảm ơn.” Ôn Nhiên tự nhiên cảm ơn.
Vừa định viết chữ, lại phát hiện đầu bút chì không có chì.
Cô khẽ nhíu mày: “Có dao nhỏ không?”
“Không có.” Cậu bé gãi gãi đầu: “Em toàn dùng dao phay để gọt.”
Ôn Nhiên hơi dừng một chút: “Vậy dùng dao phay đi!”
Cậu bé nhanh chóng lấy dao phay lại. Nhưng còn chưa đưa cho cô đã bị Thẩm Nam Chinh đoạt lấy.
Thẩm Nam Chinh sợ Ôn Nhiên đứt tay, bèn nhanh chóng lấy cây bút chì đi trong sự ngỡ ngàng của cô, nghiêm túc gọt.
Sau khi gọt xong mới đưa lại cho cô.
Đầu bút chì không phải quá tiện để viết, nhưng vẫn tốt hơn là không.
Cô nghiêm túc viết xuống những phương thuốc mà cô đã thuộc lòng: xuyên khung 2 đồng xu, bạch chỉ 2 đồng xu, gừng khô 12 đồng xu, phụ tử...
Mỗi ngày một liều, đun sôi trong bốn tiếng, uống 3 lần.
Người đẹp, chữ cũng đẹp.
Cô xé trang giấy xuống đưa cho người phụ nữ, rồi đưa cuốn sổ nhỏ lại cho Thẩm Nam Chinh. Sau đó cô lại nói với người phụ nữ: “Thuốc tôi kê sẽ kích thích ruột, tiểu hay đại tiện nhiều cũng là phản ứng bình thường, đừng sợ, như vậy có thể đồng thời bài tiết nước và chất thải ra ngoài.”
“Cảm ơn, cảm ơn...” Người phụ nữ liên tục nói lời cảm ơn, lại lấy tiền từ trong ngăn kéo ra: “Tiền không nhiều lắm, xin cô nhận lấy.”