Thẩm Nam Chinh thấy cậu bé chính trực, nói có sách mách có chứng, bèn nói với người phụ nữ: “Nếu cô bị rớt 7 đồng xu, vậy 5 đồng xu này không phải là của cô.”
Ôn Nhiên lập tức hiểu ra ý của anh, liền phối hợp theo: “Đúng vậy, cô đi chỗ khác tìm 7 đồng xu của cô đi. 5 đồng xu này nhất định là của người khác làm mất.”
Tròng mắt người phụ nữ trung niên khẽ chuyển: “Đây là của tôi, có thể là tôi nhớ nhầm, tôi bị rớt 5 đồng xu.”
Thẩm Nam Chinh lại hỏi: “5 đồng xu của cô có ký hiệu gì à?”
Người phụ nữ trung niên: “...”
Người phụ nữ trung niên không trả lời được, nhưng vẫn còn cứng miệng: “Tiền đều giống hệt nhau, tôi lại không làm ký hiệu.”
“Vậy cô không thể nói đây là tiền của cô!” Ôn Nhiên nhìn cậu bé nói: “Tiền không ký hiệu, có thể nói là của tôi, cũng có thể nói là của cậu bé này, dựa vào cái gì mà lại là của cô! Nếu cô không phục, thì để cậu bé này đưa tiền giao cho chú công an, cô đi tìm chú công an phân xử đi!”
Người phụ nữ trung niên tức tới mức dậm chân: “Đừng xen vào chuyện của người khác!”
Thẩm Nam Chinh che chở cho Ôn Nhiên: “Chuyện này chúng tôi nhất định phải quản, bây giờ đi tới Đồn Công An!”
Người phụ nữ trung niên nghe thấy phải đi tới Đồn Công An, có hơi chột dạ nhưng vẫn nói: “Tôi cũng bị rớt tiền!”
“Vậy tới Đồn Công An tìm!”
Thẩm Nam Chinh và Ôn Nhiên đưa theo cậu bé tới Đồn Công An gần đó, đưa tiền cho chú công an.
Chuyện còn lại bọn họ không quản nữa!
Cậu bé thấy bọn họ phải đi, cũng đi theo, cúi người thật sâu: “Cảm ơn chú, cảm ơn chị!”
Chú?
Chị?
Sắc mặt Thẩm Nam Chinh lập tức trở nên khó coi.
Kêu anh là “chú”, kêu vợ anh là “chị”?
Khoảng cách thế hệ lập tức lộ rõ!
Anh chỉ mới 27 tuổi, nhìn vào gương cũng thấy còn trẻ, sao đứa nhỏ này có thể gọi anh là “chú” chứ!
Thật bực mình!
Anh xụ mặt nói: “Cho em một cơ hội nữa, em gọi anh là gì”
Cậu bé: “...”
Cậu bé không biết sao mình lại gọi sai, chỉ nhớ rõ mẹ nói thấy mấy chú bộ đội đều phải gọi là “chú”.
Lúc này một người phụ nữ bụng phệ cách đó không xa đi lại: “Nhị Hổ, sao con còn chưa về nhà, làm mẹ lo muốn chết!”
Cậu bé kể lại chuyện vừa rồi, sau đó đau lòng nói: “Mẹ, cơ thể mẹ không tốt, không cần lo cho con. Con lớn vậy rồi, có thể tự tìm được nhà.”
Người phụ nữ xoa đầu đứa bé, sau đó khom lưng nói cảm ơn Thẩm Nam Chinh và Ôn Nhiên.
Thẩm Nam Chinh vội nói: “Chị đừng để tâm, đã mang thai nhiều tháng vậy rồi còn đi tìm con, đúng là khó cho chị rồi.”
Sắc mặt người phụ nữ liền thay đổi: “Tôi không có mang thai!”
Thẩm Nam Chinh: “...”
Thẩm nam Chinh xấu hổ rồi!
Chỉ cần mắt không mù đều có thể nhìn ra người phụ nữ này đã mang thai sáu, bảy tháng rồi. Người ta không thừa nhận anh cũng không có cách nào khác.
Cậu bé cũng sốt ruột nói: “Mẹ cháu không mang thai, bà ấy bị bệnh!”
Thẩm Nam Chinh chưa từng thấy bệnh này, tò mò hỏi: “Bệnh gì?”
Người phụ nữ che mặt khóc rống lên: “Tôi cũng không biết, đã đi nhiều bệnh viện rồi cũng chưa khám ra được. Nói thật, cái bụng này khiến tôi chỉ muốn chết đi cho xong, nếu không phải còn con, tôi đã...”
Cô ấy còn chưa nói dứt lời, đã khóc không thành tiếng.
Ôn Nhiên thấy sắc mặt cô ấy đen như trò, lại sưng vù, biểu cảm vô cùng đau khổ, tứ chi cũng sưng đến lợi hại.
Lại nhìn bụng cô ấy hệt như thai phụ sáu bảy tháng, trong lòng cũng đã có phán đoán.
“Chị à, thường ngày có phải chị chỉ hơi cử động mạnh đã phải thở dốc, không thể nằm thẳng, chán ăn, ngủ không ngon, sợ lạnh, bụng bị trướng đúng không?”