Ôn Nhiên rất cố gắng bóp phanh, nhưng cái phanh này không quá linh hoạt, tốc độ vừa rồi có hơi nhanh, nên không nghĩ là anh cố ý.
Cô trơ mắt nhìn bánh xe đụng vào chân anh.
Anh kêu lên một tiếng, còn không quên giữ lấy chiếc xe đạp để tránh cho cô không hoảng sợ mà té ngã.
Hai người ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau.
Trong lòng đều là suy nghĩ về đối phương.
Nhưng giờ phút này ai cũng không biết đối phương có ký ức từ kiếp trước, đều cố né tránh.
Ôn Nhiên chột dạ, vội xuống khỏi xe đạp: “Thực xin lỗi đồng chí, không đâm anh bị thương chứ?”
Giọng cô ngọt ngào, lại khẽ run run. Thẩm Nam Chinh có cảm giác đã dọa sợ cô, thoáng đau lòng.
“Đừng sợ, tôi sẽ không đòi tiền cô.”
Tuy miệng nói vậy, nhưng vẫn cố ý khom lưng sắn ống quần lên.
Trên đùi hôm trước vừa mới bị trầy da, giờ va chạm liền chảy máu.
Sau khi xác định cô đã nhìn thấy, anh bèn mau chóng bỏ ống quần xuống.
Ôn Nhiên thấy mình đâm chảy máu vết thương cũ của anh, có hơi áy náy. Cô cũng hiểu được vì bị thương ở chân nên anh không kịp tránh đi, sao có thể bỏ chạy như vậy.
Đều do cô đạp quá nhanh, cô chột dạ gì chứ!
Nói cái gì cũng muộn rồi, thời gian sẽ không quay trở lại.
Dù không có tình cảm vợ chồng lúc trước, cô cũng sẽ không mặc kệ anh.
Cô áy náy nói: “Tôi đưa anh tới bệnh viện băng bó, anh còn có thể đi được không?”
“Không cần đâu... A ~” Thẩm Nam Chinh không quá đau, nhưng vì để có thể làm quen với cô thêm một bước nữa, vẫn cố ý xuýt xoa một tiếng.
Để chắc chắn cô sẽ không mặc kệ anh.
Ôn Nhiên thở dài, đúng thật cũng không thể mặc kệ không lo.
“Tôi đưa anh đi bệnh viện.”
“Không cần, tùy tiện băng lại là được!” Thẩm Nam Chinh thoải mái cười hai tiếng, che giấu sự chột dạ.
Anh muốn tiếp xúc với cô nhiều một chút, không cần thiết phải băng bó.
Ôn Nhiên rất ít khi thấy anh cười thoải mái như vậy. Anh trẻ hơn năm cô nhảy lầu lúc hai mươi tuổi kia. Thường ngày anh vẫn luôn nghiêm túc, luôn trong vai một lão cán bộ. Tươi cười như vậy quả là rất hiếm có!
Hơn phân nửa đều là vì bây giờ anh còn quá trẻ.
Vì sự xuất hiện của anh, trí nhớ cô ngày càng rõ ràng. Cô không biết phải ở chung với anh như nào, có hơi lúng túng.
Trong lòng Thẩm Nam Chinh lại vui như sắp nở hoa, sóng vai đi cùng với cô.
Đột nhiên anh nghe được cách đó không xa có người hô: “Ăn trộm, bắt ăn trộm--”
Này...
Thẩm Nam Chinh là một quân nhân, dĩ nhiên không thể mặc kệ ngồi xem.
Chưa chờ Ôn Nhiên kịp phản ứng lại, anh đã chạy ra ngoài.
“Cô đi trước đi, không cần lo cho tôi!”
Ôn Nhiên: “...”
Ôn Nhiên xoay người, anh đã chạy xa.
Bảo cô đi trước?
Thật lòng cô có chút không yên tâm.
Tuy không định gả cho anh, nhưng cũng không muốn anh gặp nguy hiểm, huống chi anh còn đang bị thương.
Cô lên xe đạp, mau chóng đuổi theo.
Chỉ thấy một người phụ nữ trung niên giữ lấy một cậu bé khoảng chừng mười hai, mười ba tuổi, luôn miệng nói: “Nhóc con, trộm tiền của tao còn không thừa nhận!”
“Cháu không trộm!” Cậu bé vô cùng quật cường: “Đây là cháu nhặt được trên đường, đang ở đây chờ người bị mất!”
“Chính là mày trộm, mày còn không thừa nhận!” Trong tay người phụ nữ cầm 5 đồng xu: “Còn 2 đồng xu nữa đâu?”
Cậu bé vẫn nói: “Nếu cháu trộm sao còn ở đây chờ cô tới bắt cháu, cô thật vô lý. Cháu chỉ nhặt được có 5 đồng xu. Tuy nhà chúng cháu nghèo, nhưng sẽ không làm những chuyện trộm cắp.”
Ôn Nhiên và Thẩm Nam Chinh liếc nhìn nhau, cũng đại khái hiểu đã xảy ra chuyện gì!
Người phụ nữ rớt tiền, bị cậu bé nhặt được.
Cậu bé nhặt được 5 đồng xu, người phụ nữ rớt 7 đồng xu.
Không phải hiểu lầm thì chính là cố ý lừa người.