Cũng không trách Hạ Thường Sơn hỏi như vậy, Thẩm Nam Chinh thường xuyên nhận nhiệm vụ điều tra một vài gián điệp của địch, khó tránh khỏi làm ông ấy nghĩ nhiều.

Thẩm Nam Chinh im lặng một lát rồi nói: “Cho con một phần tài liệu tỉ mỉ.”

“Được.” Hạ Thường Sơn trở nên khẩn trương, mau chóng lấy cho anh.

Tài liệu của Ôn Nhiên càng tỉ mỉ, Thẩm Nam Chinh lại càng kiên định.

Lúc quản đốc Ngụy bảo cô đã tìm được việc làm, anh còn hơi buồn bực, không ngờ cô vậy mà lại thi đỗ hộ sĩ.

Hộ sĩ cũng tốt, cũng coi như tiền đồ không tệ.

Hạ Thường Sơn thấy anh không nói gì, cho rằng thực sự là gián điệp của địch, bèn cẩn thận hỏi: “Có vấn đề gì sao?”

“Không có, rất tốt ạ.” Thẩm Nam Chinh chỉ vào tên Ôn Nhiên nói: “Đặc biệt là người này, giúp con chiếu cố thật tốt.”

Hai mắt Hạ Thường Sơn sáng lên. Ông ấy nhạy bén hỏi: “Con quen cô ấy à?”

“Dạ.” Thẩm Nam Chinh cũng không định giải thích rõ ràng.

Nhưng điều này cũng đủ làm cho Hạ Thường Sơn khiếp sợ.

Với tính cách của Thẩm Nam Chinh rất ít khi chú ý tới đồng chí nữ, chứ đừng nói là giúp đồng chí nữ đi cửa sau.

Có lẽ chỉ có đối tượng kết hôn mới có thể làm anh để ý.

Nếu không phải tuổi cô gái này nhỏ hơn anh, cộng thêm biểu cảm của anh quá mức bình tĩnh, thì ông ấy sẽ cho rằng đây là đối tượng mà anh muốn kết hôn.

Thẩm Nam Chinh bị ánh mắt soi mói của Hạ Thường Sơn làm cho chột dạ, nhưng anh không tiện nói nhiều trước khi làm quen được vợ, vậy nên mau chóng tìm cớ rời đi.

Nội tâm lại không kiềm được vui vẻ.

Anh cố tình đi dạo vòng quanh nơi thu mua thuốc mà cô làm việc, định ngẫu nhiên gặp mặt.

Nào ngờ đi vài vòng cũng không gặp được.

Có hơi buồn bực!

Cân nhắc cả đêm, cuối cùng anh quyết định.

Cô không chấp nhận những cuộc hẹn hò, nhưng không thể không chấp nhận những cuộc gặp ngẫu nhiên.

Ngày hôm sau liền bắt đầu hành động.

Đặc biệt chờ ở con đường mà Ôn Nhiên nhất định phải đi qua, giống như một đóa hoa cẩn thận nở dưới ánh mặt trời.

Lâu lâu lại run nhẹ lên vì chờ đợi.

Lúc đang đợi Ôn Nhiên, anh cũng thử dự đoán vài điều.

Thậm chí còn dự đoán sẽ nói gì với cô.

Tưởng tượng có thể lập tức tiếp xúc với cô, trong lòng anh đột nhiên có hơi khẩn trương.

Anh không ngừng đi tới đi lui trong phạm vi mấy chục mét, còn không ngừng liếc mắt nhìn xem cô đã tới hay chưa.

Khi thoáng thấy bóng dáng của cô, anh lập tức giả vờ như bị mất đồ, cúi người tìm kiếm.

Ôn Nhiên cũng hệt như kỳ vọng của anh, đạp xe đi qua bên này.

Gió thổi làm bay phần tóc mái trên trán cô. Khuôn mặt cô bóng loáng không chút tỳ vết.

Bộ quần áo bình thường trông cũng đẹp khi cô ấy mặc trên người.

Không biết vì sao, cô ấy vừa nhìn thấy bộ quân phục màu xanh lá liền cảm thấy khẩn trương.

Bao gồm cả bộ quân phục màu xanh lá cô thấy hôm nay, càng nhìn càng cảm thấy giống Thẩm Nam Chinh. Cô chỉ đành làm việc một cách bận rộn mới có thể miễn cưỡng ổn định lại bản thân.

Bộ quân phục màu xanh lá lần nữa xuất hiện trong tầm mắt, khiến tay lái cô có phần bất ổn.

Hình như anh đang cúi đầu tìm đồ.

May là bây giờ anh không quen cô. Cô có thể bình tĩnh lái xe đi ngang qua người anh. Cô liền vội văng tốc.

Ai ngờ lúc lái xe qua ngang qua anh, anh đột nhiên cúi người hướng về phía cô. Mắt thấy sắp đụng phải rồi, cô vội kêu lên: “Tránh ra, mau tránh ra!”

Thẩm Nam Chinh đâu chịu né. Vì thứ anh muốn chính là hiệu quả này.

Vì để làm quen với vợ, anh chút đau khổ cũng không sao.

Cho cô đủ cơ hội, để cô không kịp đề phòng mà đụng phải.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play