Hạ Cận Ngôn là bác sĩ tốt, cũng là người đàn ông chính trực. Anh nhân cơ hội này lên tiếng hỏi: “Bệnh của đứa trẻ không nghiêm trọng chứ?”
Hạ Cận Ngôn nghe giọng anh không còn lạnh lùng như trước, bèn nói: “Còn tốt, không nguy hiểm tới tính mạng.”
Thẩm Nam Chinh gật đầu: “Cần ở viện vài ngày?”
Hạ Cận Ngôn trả lời: “Ít nhất bảy ngày.”
Thẩm Nam Chinh: “...”
Thẩm Nam Chinh không tiếp tục hỏi, dù sao cũng không có gì để nói nhiều như vậy.
Anh càng không có lời gì để nói với Ngô Tú Mẫn, bèn đi làm chuyện quan trọng trước.
Giải quyết xong chuyện chính, anh đã bị viện trưởng Hạ từ xa gọi lại.
Viện trưởng Hạ, Hạ Thường Sơn là ba kế của anh. Ông ta chỉ hỏi thăm qua loa vài câu: “Nam Chinh, vết thương của con khôi phục thế nào rồi?”
Thẩm Nam Chinh đứng thẳng, ít khi nói cười: “Đã không còn trở ngại gì.”
Hạ Thường Sơn gật đầu: “Nghe mẹ con nói con muốn kết hôn, sao lại không có tin tức gì? Mẹ con đã chuẩn bị không ít đồ, lại không liên lạc được với con, nên cho rằng con không muốn đồ mà bà ấy chuẩn bị.”
“Con vừa mới làm nhiệm vụ xong trở về, chưa có cầu hôn.” Thẩm Nam Chinh lời ít ý nhiều, xem như lí do không liên lạc được với anh, cũng như giải thích về chuyện kết hôn.
Lúc ấy anh nói kết hôn chẳng qua là muốn chuẩn bị trước, không muốn để vợ chịu ủy khuất, nhân tiện để họ từ bỏ ý định giới thiệu đối tượng.
Hạ Thường Sơn nghe hiểu, thở phào một hơi: “Cần giúp đỡ không?”
“Tạm thời không cần.” Thẩm Nam Chinh còn sốt ruột hơn bọn họ.
Vợ còn chưa nhìn thấy đâu!
Mà dù có nhìn thấy thì cũng không quen biết anh, anh phải tranh thủ thời gian làm quen trước mới được.
Hạ Thường Sơn lại cho rằng câu “Tạm thời không cần” chỉ là có lệ, chứ không muốn để ông ấy giúp đỡ, có hơi mất mát.
Anh có thể không cần ông ấy giúp đỡ, nhưng ông ấy thì không thể không bận tâm. Vì thế ông ấy lại nói: “Con không cần khách sáo, sau khi chú và mẹ con kết hôn vẫn luôn coi con như con trai ruột, giống như Cận Ngôn vậy. Hai đứa các con đều là tấm gương cho em trai, em gái, bọn chúng cũng rất nhớ con.”
Thẩm Nam Chinh cũng đã quên bao lâu rồi chưa tới nhà mẹ. Để tránh bà ấy suy nghĩ nhiều, anh trầm ngâm một lát rồi nói: “Hai ngày nay con dành chút thời gian về nhà một chuyến.”
“Được, được, được, trong nhà lúc nào cũng chào đón con.” Hạ Thường Sơn mỉm cười.
Đúng lúc này, không biết có ai gọi: “Ôn Nhiên---”
Hạ Thường Sơn không phản ứng gì, nhưng Thẩm Nam Chinh lại theo bản năng nhìn qua.
Khi Thẩm Nam Chinh nhìn thoáng qua góc nghiêng của Ôn Nhiên, lập tức xác định đó là cô.
Cô mặc quần trắng, áo trắng, đội mũ trắng, hệt như một hộ sĩ nhỏ. Dáng người cao gầy rất hợp với bộ đồng phục hộ sĩ trắng, hệt như thiên sứ rơi vào nhân gian.
So với khi nhảy lầu ở kiếp trước trẻ hơn rất nhiều, còn có thể nhìn ra nét ngây ngô trên khuôn mặt.
Gương mặt này, anh đã quá quen thuộc.
Liền nhanh chóng đuổi theo.
Nhưng chưa đi được mấy bước đã ngừng lại, chút lý trí còn sót lại đã chiến thắng sự xúc động.
Thời điểm này hai người còn chưa quen biết, tùy tiện đi lên có khi sẽ dọa cô sợ.
Anh bèn quay qua hỏi Hạ Thường Sơn: “Chú Hạ, gần đây bệnh viện có tuyển người không?”
Hạ Thường Sơn không hiểu sao anh lại đột nhiên hỏi như vậy, nhưng ông ấy rất hài lòng vì tiếng “chú Thúc” anh vừa gọi: “Ừm, cũng gần hai mươi ngày rồi, nhân dịp tốt nghiệp của sinh viên, có nhận ba bác sĩ, năm hộ sĩ. Trong đó có ba hộ sĩ là người học việc, không tốt nghiệp từ trưởng y. Sao vậy, bọn họ là gián điệp của địch à?”