Ba người anh trai và ba mẹ đều nuông chiều cô ấy, nhất định cho cô ấy ăn đủ thịt.
Mà Ôn Nhiên là bạn tốt nhất của cô ấy, cô ấy có thịt dĩ nhiên Ôn Nhiên cũng không thiếu.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, đột nhiên nghe thấy ai đó lớn tiếng nói: “Bác sĩ Hạ, người bệnh đột nhiên phát bệnh nặng.”
Hạ Cận Ngôn đang ăn cơm gần đó liền đứng lên, vội vàng chạy qua.
Mấy ngày nay ở bệnh viện, Nguyễn Linh không ngừng đong đưa qua lại trước mặt bác sĩ Hạ, muốn đánh thức chút ấn tượng mờ nhạt của cô trong lòng anh ta. Cô ấy bèn kéo Ôn Nhiên đi: “Mau, chúng ta mau đi xem xem.”
Ôn Nhiên: “...”
Ôn Nhiên chưa kịp ăn xong miếng cơm cuối cùng, đã bị Nguyễn Linh kéo đi.
Người bệnh là một đứa trẻ, do bị nghẹn nên hô hấp khó khăn, giọng nói có hơi khàn khàn, thỉnh thoảng còn ho khan. Do quá đau đớn nên oa oa khóc lớn.
Người lớn không biết sao lại thế này, cũng sợ tới mức khóc theo.
Chưa cần biết bệnh tình có nghiêm trọng không, thấy một màn này đã đủ dọa người.
Hạ Cận Ngộn đi lại liền có hộ sĩ báo cáo tình trạng cơ bản của đứa trẻ cho anh ta. Sau khi anh ta đã hiểu được đại khái, bèn làm các bước kiểm tra sau đó đưa ra kết luận: “Bị viêm thanh quản cấp tính.”
Ôn Nhiên vừa nghe liền kinh ngạc.
Viên thanh quản cấp tính từ 4 đến 6 tiếng có khả năng dẫn tới việc tử vong do không thể hít thở, hơn nữa tỷ lệ khám sai rất cao.
Hạ Cận Ngôn có thể đưa ra kết luận nhanh như vậy, chứng tỏ kinh nghiệm rất phong phú
...
Tiếp đó, chỉ thấy anh ta tiêm cho đứa trẻ một liều thuốc kháng sinh, rồi lại tiêm một liều thuốc Glucocorticoid và cho thở oxy. Sau đó mới giải thích bệnh tình cho người nhà.
Một loạt các thao tác trôi chảy, gặp nguy không loạn, rất có phong thái của một vị tướng.
Nguyễn Linh vốn đã ái mộ anh ta càng thêm rung động. Nghe những lời khen ngợi xung quanh, cô ấy kích động nói: “Không nhìn ra được, đúng là bác sĩ Hạ lợi hại.”
“Đúng, bác sĩ Hạ lợi hại, cậu cũng rất lợi hại.” Ôn Nhiên rút tay mình ra, thổi thổi bàn tay. “Cậu xem cậu nắm đỏ tay mình rồi.”
Nguyễn Linh vừa rồi không chủ ý đến, bèn xoa xoa tay cô, nói xin lỗi: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, ban nãy khẩn trương quá rồi!”
“Ra ngoài trước rồi nói.” Ôn Nhiên nói rồi đi ra ngoài. Nguyễn Linh cũng đi theo.
Hai người vừa đi, Thẩm Nam Chinh đã xuất hiện ở bệnh viện.
Người phụ nữ thấy anh bèn lau nước mắt, tiến lên: “Nam Chinh, vị này là bác sĩ nói Tiểu Chí bị viêm thanh quản, mới vừa tiêm thuốc và truyền dịch. Lúc ấy em luống cuống tay chân tới mới tới quân khu tìm anh trước, không anh hưởng gì tới anh chứ?”
“Sau này còn gặp chuyện như vậy thì tới bệnh viện trước, cũng có thể tìm chiến sĩ khác.” Thẩm Nam Chinh nghe cô ta gọi thẳng tên thì rất không vui. Dù đã sửa lại nhiều lần nhưng vẫn không thay đổi được gì. Với góa phụ của chiến sĩ, anh vẫn luôn duy trì một khoảng cách tôn trọng. Hôm nay cũng do có việc mới tới đây một chuyến, nếu không sẽ trực tiếp sắp xếp nhân viên đi qua.
Rồi chưa đợi cô ta nói, đã lập tức đi xem đứa nhỏ.
Người phụ nữ thoáng ngơ ngẩn rồi cũng đi theo qua.
Tới gần, Thẩm Nam Chinh mới phát hiện bác sĩ chữa trị là Hạ Cận Ngôn.
Hạ Cận Ngôn từ nhỏ đã không có mẹ, mà mẹ của anh lại trở thành mẹ kế của Hạ Cận Ngôn. Mối quan hệ phức tạp giữa hai người không cách nào cởi bỏ được khúc mắc.
Nếu không trọng sinh, ở tuổi này chắc anh vẫn không vừa mắt Hạ Cận Ngôn như cũ, nhưng anh đã sống mấy chục năm ở kiếp trước rồi.