Dưới sự hướng dẫn của cô, Nguyễn Linh cũng tiến bộ vượt bậc.
Kỳ thực thân là nữ phụ, Nguyễn Linh vẫn có hào quang nữ phụ phù hộ. May mắn chỉ là một phần, chủ yếu là thông minh.
Trừ khi không muốn học, còn nếu nghiêm túc nhất định sẽ giỏi hơn người khác nhiều.
Dĩ nhiên cũng có động lực, chính là sớm được chuyển lên chính thức, được tiếp xúc với người bệnh.
Như vậy cũng có thể tranh thủ tới bên cạnh Hạ Cận Ngôn sớm một chút.
Kim Bảo Lị lại không may mắn như vậy. Không giống như cô có ký ức từ kiếp trước, cũng không có hào quang nữ chủ như Nguyễn Linh, chỉ có thể ủ rũ chịu đựng.
Mỗi ngày đều sứt đầu mẻ trán vì để nhớ các loại thuốc, nhưng mãi vẫn không tìm ra bí quyết,
Trải qua hai mươi ngày thích ứng, y tá trưởng Lưu quyết định hơn mười ngày nữa sẽ tiến hành kiểm tra bọn họ. Thông qua bài kiểm tra có thể tiến hành bước tiếp theo.
Kim Bảo Lị cảm thấy thời gian có phần gấp rút: “Y tá trưởng, mới một tháng đã phải kiểm tra rồi sao?”
Y tá trưởng Lưu sắc bén nhìn qua: “Thời gian một tháng còn ít sao? Cho ba người chưa từng học qua trường y như các cô vào được đây đã là đặc cách của bệnh viện rồi. Muốn ở lại thì học đi, bớt nói nhảm, bệnh viện không giữ người rảnh rỗi!
Nội dung kiểm tra chính là kiểm tra nội dung các người học trong khoảng thời gian này. Thông qua kiểm tra có thể bước qua giai đoạn học tập tiếp theo, không qua thì đi quét dọn WC một tháng! Tôi mặc kệ các cô vào được bằng cách nào, ngay cả những thứ cơ bản nhất còn không học được thì sớm từ chức đi, đừng hại người hại mình!”
Đầu óc Kim Bảo Lị trống rỗng. Cô ta không nhớ nhiều và kỹ những gì mình học trong khoảng thời gian này, đã không theo kịp tiến tình.
Cô ta yếu ớt nói: “Hay để tôi trực tiếp quét dọn WC đi!”
Y tá trưởng Lưu cũng là người khẩu xà tâm phật, thấy cô ta như vậy vừa giận vừa buồn cười.
“Không phải vẫn còn thời gian mười ngày sao. Cô học tập Ôn Nhiên và Nguyễn Linh đi, đừng tự học nữa!”
Kim Bảo Lị: “...”
Kim Bảo Lị há miệng thở dốc, hơn nửa ngày cũng không nói nên lời.
Nói thật, cô ta không thích Ôn Nhiên và Nguyễn Linh.
Quan hệ của bọn họ quá tốt.
Về năng lực học tập, cô ta thừa nhận mình không giỏi bằng Ôn Nhiên. Bảo cô ta học hỏi hai người, cô ta thật sự không mở miệng được.
Nguyễn Linh lười không thèm phản ứng lại, Ôn Nhiên cũng sẽ không vội bày tỏ thiện ý.
Nhưng thấy cô ta cứ lắc lư qua lại trước mặt bọn họ, vài lần muốn nói lại thôi lại khiến họ cảm thấy buồn cười.
Giữa trưa khi đang ăn cơm, cô ta đi lại chỗ hai người họ đang ngồi ăn.
Đưa miếng thịt kho tàu vừa nấu xong qua cho bọn họ.
“Tôi làm nhiều quá, ăn không hết!”
Nguyễn Linh cũng là tiểu công chúa được cưng chiều, liếc nhìn cô ta một cái: “Ăn không hết thì ném đi, cho ăn mày à!”
“Cô...” Kim Bảo Lị tức tới mức bê hộp cơm rời đi.
Nguyễn Linh “hừ” một tiếng: “Tính khí còn lớn lắm, muốn nhờ vả lại không muốn hạ mình!”
“Vẫn là không nóng nảy, sốt ruột thì mới có thể hạ mình được.” Ôn Nhiên phân tích sự việc một cách khách quan: “Nếu thật sự đổi quét dọn vệ sinh thành cuốn gói rời đi, bây giờ cô ta đã gấp muốn chết rồi!”
Đây là lần đầu tiên kiểm tra, cách lần thi chính thức và tiếp xúc với người bệnh còn sớm, cô ta đã phải hạ mình xuống.
Công việc và thể diện, chỉ có thể chọn một.
Nguyễn Linh rất tán thành lời Ôn Nhiên nói. Cô ấy cầm lấy chén thịt chia sẻ cho Ôn Nhiên. Cô ấy là người có thịt mới vui được, cuối tuần nào cũng phải ăn hai ba món thịt.