Bà Tống gào đến khản giọng, gần như không phát ra được âm thanh nào.
Vẫn cứ nói: “Bỏ xuống, bỏ xuống...”
“Đây là mẹ tôi bỏ tiền mua.” Ôn Nhiên có lý chẳng sợ. Thấy bà cụ còn vô lý như vậy, lại tháo cả hai cái khác xuống.
Lục Mỹ Cầm thời khắc bảo vệ cô, chỉ sợ bà Tống và Tống Kiến Thiết nhào tới.
Cũng may Tống Kiến Thiết cắn răng nhẫn nhịn, cũng khống chế được bà Tống.
Sau khi các cô thuận lợi rời đi, bà Tống vừa đánh vừa mắng Tống Kiến Thiết, ngắt nhéo cánh tay ông ta: “Nghịch tử, nghịch tử, anh tức chết tôi rồi, anh đồ nghịch tử này!”
“Mẹ, mẹ nghe con giải thích...” Tống Kiến Thiết định để bà ta nguôi giận.
Nhưng bà Tống không nghe lọt nửa chữ nào, kiên quyết là Tống Kiến Thiết không có tiền đồ.
“Ngay cả hai người phụ nữ cũng không áp chế được, còn trông cậy vào anh làm gì? Anh còn mặt mũi giải thích hả, giải thích cái rắm! Đồ đều để bọn chúng chuyển đi rồi, anh lấy cái gì mà sống!
Đừng nói sống, bây giờ ngay cả cơm cũng không cần làm, đồ nấu cơm đều bị người chuyển đi rồi, dầu gạo mắm muối cũng không để lại, anh còn giải thích, có phải anh ngu hay không hả?”
“Mẹ, con có nỗi khổ riêng!”
“Tôi không nghe, tôi không nghe, anh lấy đồ về cho tôi!” Bà Tống bấm huyệt nhân trung của mình, sợ trực tiếp ngất vì tức.
Tống Kiến Thiết: “...”
...
Giọng của hai mẹ con thường thường truyền qua, nhưng mẹ con Ôn Nhiên đã không còn quan tâm.
Sau khi trở lại nhà trệt, dựa vào sở thích của mình sửa sang lại phòng, còn trộn ít hồ dán, dùng báo dán tường,
Hai cái giường đơn dùng rèm để ngăn cách, như vậy hai người đều có không gian riêng.
Trước kia nhà có cái gì, bây giờ trong nhà vẫn có cái đó.
Dời đến nhà trệt, Ôn Nhiên mới phát hiện mẹ đã dùng tiền lương của mình mua nhiều đồ như vậy.
Bận rộn cả một chiều, hai người mới nhớ còn chưa ăn cơm.
Đang nghĩ xem nên nấu gì, thì cô giáo Lưu bưng hai chén sủi cảo tới.
Ôn Nhiên và mẹ nhìn nhau, vội vàng mời người vào trong phòng.
“Cô giáo Lưu, sao lại phiền ngài tự mình đưa cơm qua, vậy quá không biết xấu hổ!”
“Có gì mà phải xấu hổ, cùng một khu tập thể chăm sóc lẫn nhau mới đúng, lại nói Ôn Nhiên cũng từng là học sinh của tôi mà!” Từ khi cô tốt nghiệp trung học cơ sở, cô giáo Lưu rất ít gặp được cô, bây giờ cẩn thận nhìn kỹ, chỉ cảm thấy mi mục như họa, vẻ ngoài như tiên nữ khiến lòng người thoải mái.
Ôn Nhiên rót cho bà ấy ly nước: “Cô giáo Lưu, nhà em mới chuyển tới chưa nấu nước, cô uống một ngụm trước đi.”
Cô giáo Lưu vội vàng nhận lấy: “Em mau ăn sủi cảo với mẹ trước đi, để nguội ăn không ngon đâu.”
“Vậy chúng tôi sẽ không khách khí!” Lục Mỹ Cầm cầm hai đôi đũa, đưa cho Ôn Nhiên một đôi.
Mặc dù có chút không được tự nhiên, nhưng sủi cảo này ăn rất ngon.
Ba loại nhân, rau hẹ, trứng gà và tôm khô.
Lần này cô giáo Lưu không nhắc lại chuyện xem mắt nữa, mà chỉ tán gẫu một lúc.
Ôn Nhiên vẫn có chút choáng ngợp đối với sự nhiệt tình bất thình lình của cô giáo Lưu và quản đốc Ngụy, trước đây chưa từng cảm thấy bọn họ gần gũi nhân dân như vậy.
Lục Mỹ Cầm cũng có cảm giác được yêu mà sợ, tiễn cô giáo Lưu đi xong vẫn còn nói: “Sao trước đây không phát hiện cô giáo Lưu và quản đốc Ngụy dễ nói chuyện như vậy nhỉ, nhất là cô giáo Lưu, vừa thân thiết vừa hiền lành.”
Ôn Nhiên cười gượng hai tiếng: “Cô giáo Lưu trong lớp đánh học sinh rất lợi hại!”
Lục Mỹ Cầm: “...”
Lục Mỹ Cầm cũng cười hai tiếng.
Dọn dẹp chén đũa, rồi quét sạch khoảng đất trống ngoài cửa.