Buổi tối, Ôn Nhiên lo mẹ chỉ là vẻ bề ngoài kiên cường, trò chuyện với bà đến khuya, cho đến khi mẹ ngủ rồi mới yên tâm ngủ.

Thoát khỏi cái nhà đó, mọi thứ sẽ tốt hơn.

Còn bốn năm kỳ thi tuyển sinh đại học mới được khôi phục, bốn năm này phải sống thật tốt. Cô muốn cố gắng làm việc, tranh thủ sớm ngày trở thành chính thức được chia căn phòng lớn, cũng đón mẹ sang căn phòng lớn ở.

Buổi sáng hôm sau, tràn đầy năng lượng đi làm.

Trước khi đi khỏi khu tập thể, tình cờ nghe được hai đồng nghiệp nhỏ giọng nói chuyện trên đường đi làm.

“Lần này Tống Kiến Thiết ly hôn, ly không đáng giá, vừa ly hôn liền không có gì để ăn, ngày hôm qua còn mượn tôi năm đồng, nói mua vé xe đưa mẹ già về nhà.”

“Nấu nồi gì vậy, nồi cũng không còn, tìm tôi mượn một tấm phiếu lương mười cân đó! Không biết ông ta là rộng lượng thật hay đạo đức giả, yên lành sao lại ầm ĩ đến mức đó, không phải ông có người bên ngoài chứ?”

“Chuyện này tôi không rõ lắm! Con đã lớn như vậy, làm gì cũng không thể làm ra loại chuyện hồ đồ này nha!”

“Nhỏ giọng chút đi, đó không phải con gái nhà lão Tống sao?”

“...”

Hai người thấy Ôn Nhiên, dừng chủ đề này lại.

Ôn Nhiên vờ như không nghe thấy, lên tiếng chào như thường lệ.

Cho dù không nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ, cô cũng biết rõ Tống Kiến Thiết đã nghèo rớt mồng tơi.

Bà cụ rời đi là điều hiển nhiên.

Bà cụ là Ôn Hinh tìm đến chèn ép hai mẹ con cô, bây giờ không chèn ép được, lại còn ngay cả cơm cũng không ăn được, đương nhiên sẽ không ở lại mà rời đi.

Ra ngoài làm loạn, sớm muộn sẽ phải trả giá.

Cô cưỡi xe đạp chạy khỏi khu tập thể, bà cụ đang hùng hùng hổ hổ theo Tống Kiến Thiết đi ra ga.

Nhìn thấy bóng dáng cô, bà Tống đẩy Tống Kiến Thiết một cái: “Nó đang cưỡi xe đạp của anh phải không? Mau lấy lại cho tôi, tôi muốn ngồi xe đạp ra ga, nếu không lấy lại anh cũng đừng nhận người mẹ này nữa!!!”

Tống Kiến Thiết xém chút nữa quên mất còn có chiếc xe đạp. Xe đạp này đúng là do Lục Mỹ Cầm mặt dày đoạt được, nhưng do bà ấy không đủ tiền, nên ông ta cũng bỏ vào hai mươi đồng xu.

Nghĩ tới việc Lục Mỹ Cầm dùng chức quản đốc lấy đi của mình nhiều đồ vật như vậy, và cũng là để bà Tống có thể an tâm về nhà, ông ta lớn tiếng gọi: “Ôn Nhiên, con lại đây!”

Ôn Nhiên biết bọn họ lại muốn chiếc xe đạp, nhưng cô cũng chẳng sợ bọn họ. Trong nhà bọn họ, Tống Kiến Thiết không làm được gì to lớn, nên bèn đạp xe đi qua.

“Chuyện gì?”

Tống Kiến Thiết ra lệnh: “Đưa xe đạp cho ba!”

“Xe đạp là do mẹ tôi mua!” Ôn Nhiên ngồi trên yên xe đạp, một chân đặt trên bàn đạp, một chân chống dưới đất.

Mặt Tống Kiến Thiết hơi trầm xuống: “Ba cũng bỏ tiền!”

Ôn Nhiên hỏi lại: “Ông bỏ ra bao nhiêu?”

Tống Kiến Thiết tỏ vẻ hợp tình hợp lý nói: “Ba bỏ ra hai mươi đồng xu!”

Bà Tống cũng tỏ ra có lý nói: “Trả xe đạp lại cho con trai tao. Xe đạp là của con trai tao, mày không được cưỡi!”

Ôn Nhiên không giận mà cười nói: “Có hai mươi đồng xu mà ông cũng không biết xấu hổ nói ra? Ông có biết chiếc xe đạp này bao nhiêu tiền không? Mua vé xe đạp khó tới mức nào không? Xe đạp này mới dùng được mấy năm, số lần ông lái xe và số lần ông đạp xe đã sớm tiêu hết hai mươi tệ rồi!”

Người qua đường đều dùng ánh mắt khác thường nhìn vào, chỉ trỏ. Tống Kiến Thiết chỉ cảm thấy giống như có những con dao nhỏ chọc vào mặt ông ta.

“Tống Ôn Nhiên, dù có ly hôn, có ly hôn ba cũng là ba con, con có đưa xe đạp cho ba hay không!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play