Ôn Nhiên quay đầu hỏi Lục Mỹ Cầm: “Mẹ, không phải chú Ngụy đã đồng ý để chúng ta mang đi sao!”

Lúc này Tống Kiến Thiết rất nhạy cảm, vừa nghe “chú Ngụy” lập tức hỏi: “Chú Ngụy nào?”

Bà Tống cũng trợn mắt: “Lục Mỹ Cầm cô giỏi lắm, nhân tình cũng đã có, thứ đồ không biết liêm sỉ!”

Ôn Nhiên mượn lực trả đòn: “Nếu quản đốc Ngụy mà là nhân tình, thì con trai bà sớm phải cuốn chăn đệm cút đi rồi!”

Mặt Tống Kiến Thiết bất giác giật giật, mới một ngày mà thôi, đều đã gọi là chú Ngụy, càng cảm thấy mọi chuyện mất kiểm soát, thêm chút kỳ quái.

Mặc kệ bà Tống ầm ĩ la hét, cắn chặt hàm nói: “Tôi đi tìm người giúp chuyển!”

“Anh đồ ngu này, để cho bọn chúng dọn hết đi, anh còn lấy gì sống!” Bà Tống giận đến dậm chân, vỗ mạnh vào đùi đến tay cũng ửng đỏ!

Tống Kiến Thiết càng giận, nhưng vẫn đi tìm người không quay đầu lại.

Chừng mười phút sau, có bốn năm công nhân đi tới, quần chúng vây xem cũng theo sau.

Cơm trưa cũng không ăn, chạy qua ăn dưa trước.

Ly hôn là một chuyện hiếm có đấy!

Thậm chí quần chúng vây xem không rõ còn cho là Tống Kiến Thiết tìm người tới để đánh nhau!

Nhưng sau khi hai cái giường đơn, hai cái rương, máy may, chậu rửa mặt, gương được khiêng ra, bà Tống không ngăn cản được ngồi bệt trên đất than vãn khóc lóc, mọi người mới hiểu rõ, đây là ly hôn chia đồ.

Rối rít khen Tống Kiến Thiết rộng lượng, có người nhiệt tình cũng bắt đầu hỗ trợ.

Bà Tống hô càng lớn tiếng, mọi người chuyển càng hăng say.

Cứ như hô khẩu hiệu vậy.

Tống Kiến Thiết nhíu chặt mày như người mắc chứng rối loạn lưỡng cực, giống như có thể phát điên bất cứ lúc nào, khó khăn lắm mới không nổi điên dưới tiếng ca ngợi tán dương ông ta rộng lượng của mọi người.

Ôn Nhiên để người chuyển tủ ngăn kép “quý giá” của mình đi, trong phòng gần như trống rỗng.

Cô còn cầm thêm hai bộ chăn bông, đã vào thu, ngày đông cũng không còn xa.

Lục Mỹ Cầm nhìn mỗi thứ đều không nỡ bỏ lại, tay trái một cái nồi, tay phải một cái chậu rửa mặt, bảo Ôn Nhiên lấy hơn một cân bột mì trắng còn thừa lại không nhiều, chén ăn cơm và đũa vân vân cũng cầm đi, cùng để vào nhà trệt.

Những thứ này đều là bà bỏ tiền mua, tiền của Tống Kiến Thiết không giao cho bà, bà cầm có lý chẳng sợ.

Bàn ghế cũng là sau này bà tìm người làm, đương nhiên cũng không thể vô công cho Tống Kiến Thiết được lợi.

Khăn lông đã dùng cầm đi lau chân, khăn sạch cầm đi lau mặt.

Mẹ con Ôn Nhiên dọn nhà không chút nương tay.

Nương tay với Tống Kiến Thiết, chính là tàn nhẫn với bản thân, sớm muộn sẽ hời cho người khác.

Nhà trệt trống không còn trống, với sự giúp đỡ của mọi người, cơ bản đã xếp tốt, cũng có dáng vẻ một căn nhà.

Bà Tống đã khóc ngất hai lần, đều được hàng xóm có kinh nghiệm bấm huyệt nhân trung cứu tỉnh lại.

Chuyển đến cuối, Tống Kiến Thiết có chút chết lặng, nhưng vì chén cơm sau này vẫn giữ chặt lấy bà Tống.

Trong phòng bây giờ chỉ dư lại một cái giường đôi, một cái chăn bông, chén đũa, đồ rửa mặt, quần áo và những thứ khác của ông ta quả thực không bị chuyển đi.

Lục Mỹ Cầm nhìn căn phòng một lần cuối cùng, coi như từ biệt quá khứ.

Đôi mắt Ôn Nhiên sáng lên, chỉ vào bóng đèn trong phòng nói: “Mẹ, cái bóng đèn này cũng là mẹ mua.” 

“Tống Ôn Nhiên!!!”

Chút kiên nhẫn cuối cùng của Tống Kiến Thiết rốt cuộc vì cái bóng đèn này bộc phát!

Ôn Nhiên liếc ông ta một cái: “Cái này không cần giúp, tôi tự lấy xuống được.”

Cô bước lên một cái ghế đẩu nhỏ, trực tiếp lấy bóng đèn trong căn phòng mình từng sống xuống.

Cái bóng đèn này có công suất 15w, tháng trước vừa mới mua.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play